Khoảnh khắc ấy, từng sợi lông tơ trên người Ô Mạn dựng đứng cả lên.
Hóa ra tối qua Truy Dã thực sự đã nhìn thấy... Nhưng cậu có biết thế nào là "phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói" không? Thật không hiểu nổi cái miệng ăn nói xông xáo này đã đắc tội với bao nhiêu người rồi.
Ô Mạn dứt khoát tỏ ra thản nhiên, thẳng thắn đáp:
"Ngại à? Chú ý cách dùng từ của cậu nhé. Việc không muốn bị người ta phát hiện khi đang trêu ghẹo và việc không muốn bị một người nhất định nào đó phát hiện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Cô khẽ mỉm cười:
"Nhưng dù sao cũng cảm ơn chiếc áo khoác của cậu."
"Vậy anh ta thực sự là vậy sao?"
Câu hỏi bất ngờ của Truy Dã khiến Ô Mạn sững người.
"Cậu chưa từng nghe tin đồn à?"
"Có chứ." Truy Dã nhìn thẳng vào mắt cô, giọng chắc nịch:
"Tin đồn còn nói diễn xuất của chị rất tệ, nhưng tôi không nghĩ vậy. Thế nên, sao phải tin vào lời đồn chứ? Tôi muốn nghe chị nói ra."
Ô Mạn đột nhiên cảm thấy lúng túng, khó mà mở miệng trả lời.
Cô đành lảng tránh:
"Nhanh chóng vào diễn thôi!"
Mặt trời dần lặn xuống, bầu trời như một chai nước ép việt quất bị đổ, màu xanh tím đặc quánh bao phủ lấy những đám mây, để lộ chút ánh hoàng hôn leo lét hấp hối.
Uông Thành vỗ đùi đánh đét:
"Chính là ánh sáng này! Mau mau mau! Cố gắng quay một đúp là đạt luôn!"
Lúc này, ba người họ đã đến bờ sông. Truy Dã và Chung Nhạc Thanh ngồi trên ghế xếp, mỗi người cầm một chiếc cần câu. Ô Mạn đứng bên cạnh, tay xách một chiếc xô sắt trống trơn.
Người phụ trách bấm máy vội vã chạy đến trước ống kính, đánh bảng đạo diễn. Quay phim chính thức bắt đầu.
—
Chồng của Đặng Lệ Chi, Từ Long, mới bắt đầu sở thích câu cá khoảng hai năm trước. Những ngày cuối tuần, anh thường rủ vài người bạn đi câu bên bờ sông, chưa bao giờ dẫn Đặng Lệ Chi theo. Vì thế, hôm nay là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy chồng mình câu cá.
Từ Long vừa câu vừa quay lại nhìn cô, giọng dịu dàng:
"Em có thấy chán không?"
Đặng Lệ Chi lắc đầu.
"Vậy thì tốt, anh sợ em chán, lần sau sẽ đưa em đi cùng nhiều hơn."
Bên cạnh, Trần Nam lặng im không nói, bàn tay nắm cần câu siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Từ Long để ý thấy bèn lên tiếng chỉ dẫn:
"Câu cá quan trọng là phải giữ tâm thái bình tĩnh. Cậu càng căng thẳng thì cá cũng chẳng cắn câu đâu. Nó sẽ đến khi nó cần đến. Cứ thả lỏng đi."
Trần Nam lại phản bác:
"Nhưng nếu không có khát vọng mãnh liệt, thì cá cũng sẽ không cảm nhận được đúng không? Nếu anh thờ ơ với nó, dù nó có ở ngay dưới lưỡi câu đi nữa, nó cũng sẽ bỏ đi thôi."
Lúc nói câu này, ánh mắt cậu lướt qua Đặng Lệ Chi.
"Không hẳn đâu, cá cắn câu rồi kìa!"
Cần câu trong tay Từ Long khẽ rung động, sắc mặt anh lập tức rạng rỡ, bắt đầu thu dây một cách thành thạo.
Nhưng chỉ thiếu một chút nữa thôi, khi sắp câu được hoàn hảo, con cá đột ngột giãy mạnh, thoát mất.
"Chậc, suýt chút nữa..." Anh tiếc nuối đứng dậy, "Anh đi lấy thêm mồi đây."
Từ Long đi ra sau xe để lấy mồi câu, bờ sông chỉ còn lại Đặng Lệ Chi và Trần Nam.
Ánh hoàng hôn nhạt dần. Đường nét gò má gầy gò của chàng trai trẻ trở nên mềm mại trong ánh sáng mờ ảo này, như thể tất cả những gai góc trên người cậu đều bị sự dịu dàng này bào mòn, để lộ chút gì đó man mác buồn.
Cậu quay lưng về phía Đặng Lệ Chi, khẽ hỏi:
"Chị, chị có yêu anh ấy không?"
— "Vậy anh ta thực sự là vậy sao?"
Câu hỏi của Truy Dã trước khi quay đã vô tình trùng khớp với lời thoại, như một quả tạ rơi thẳng vào lòng Ô Mạn.
Chu Yêu Yêu
Trước màn hình giám sát, đạo diễn Uông Thành cực kỳ căng thẳng. Ông ta đã chờ ánh sáng hoàn hảo này suốt cả ngày, nếu cảnh quay này thất bại thì bao nhiêu nỗ lực đều uổng phí. Hơn nữa, cảnh này lại là cảnh quay thêm vào phút chót, đòi hỏi kỹ năng diễn xuất rất cao.
Người ông ta lo lắng nhất chính là Ô Mạn.
Cảm xúc của cảnh này cực kỳ khó nắm bắt—một sự đối diện bất ngờ với nội tâm, phải chân thực chạm đến tận sâu linh hồn mới có thể tạo ra được sự chấn động và hoang mang, không thể là một sự kinh ngạc giả tạo hời hợt được.
Điều này rất khó.
Ông ta chăm chú theo dõi màn hình giám sát, góc quay cận cảnh hoàn toàn bắt trọn biểu cảm của Ô Mạn.
Chỉ thấy cô khẽ run môi, ánh mắt hoang mang, ngoài ra còn lộ ra một cảm xúc khác—bối rối.
Thời gian cô im lặng còn lâu hơn cả lúc diễn tập. Máy quay cứ thế bám sát vào gương mặt cô, liên tục phóng to.
Uông Thành kích động đến mức không ngừng rung đùi—chính là cảm xúc này! Chính là cảm xúc này!
Ô Mạn chậm rãi thốt ra lời thoại:
"Ở độ tuổi của tôi, còn nói gì đến yêu nữa chứ."
Truy Dã quay đầu lại:
"Nhưng ở độ tuổi của tôi, có thể tôi chẳng có gì trong tay, nhưng tôi có tình yêu dành cho chị, rất nhiều, rất nhiều."
Đôi mắt Ô Mạn hoe đỏ, nước mắt trào dâng không thể kiểm soát.
Đây là tình yêu chân thành mà cả Ô Mạn và Đặng Lệ Chi chưa từng nghe qua.
Ai đang khóc vậy?
Cô có chút không phân biệt nổi.
Từ khóe mắt, cô thoáng thấy Từ Long đang xách mồi câu đi đến, liền ngẩng đầu, cố nén nước mắt, hít sâu một hơi.
Trần Nam đang định vứt cần câu xuống để chạy đến ôm cô, thì đột nhiên cần câu của cậu khẽ động, cùng lúc đó, Từ Long cũng đã tới gần.
"Mau, mau thu dây câu lại!"
Từ xa, Từ Long chỉ tay vào cậu và hét lên. Trần Nam cứng đờ người, buộc phải dừng bước và kéo cần câu lên.
Một con cá lóc khỏe khoắn nhảy vọt khỏi mặt nước.
"Cũng được đấy, Tiểu Nam, có năng khiếu câu cá đó!" Từ Long vỗ tay khen ngợi.
Trần Nam cẩn thận thả con cá lóc vào chiếc xô sắt trong tay Đặng Lệ Chi, quay lưng về phía Từ Long, khẽ nói: "Chị, đây là con cá đầu tiên tôi câu được, tặng chị."
Đặng Lệ Chi không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn con cá lóc đang điên cuồng va vào thành xô.
"Bộp—", "Bộp—"
Tiếng động dữ dội chẳng khác nào nhịp tim của cô.
"Cảnh này quay quá xuất sắc!"
Buổi quay kết thúc, Uông Thành nhảy bật lên như một đứa trẻ, kích động chạy tới ôm Ô Mạn, vỗ vai cô: "Cô ngày càng giống Đặng Lệ Chi rồi đấy."
Đây là lời khen mà cô mơ ước từ lâu, nhưng Ô Mạn lại chẳng mấy vui vẻ, đặt chiếc xô đang vùng vẫy xuống, nở một nụ cười gượng gạo.
"Cảm ơn đạo diễn, tôi hơi mệt rồi."
"Tối về nghỉ ngơi thật tốt đi."
Cô gật đầu, lặng lẽ băng qua đám đông đi về phía xe riêng, nhưng lại bị Truy Dã chặn lại giữa đường.
Cậu kiên trì hỏi: "Giờ quay xong rồi, chắc chị rảnh để trả lời chứ?"
Cô không khỏi sững sờ, thoáng hiện vẻ bối rối hiếm thấy.
"… Tôi phát hiện cậu cũng nhiều chuyện phết đấy, muốn biết đời tư của tôi đến thế cơ à?"
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, Ô Mạn chợt nhìn thấy trên cổ cậu có một vết mờ được che khéo léo bằng kem che khuyết điểm, nhưng vì thời gian lâu nên lớp trang điểm đã trôi, để lộ dấu vết đỏ sậm.
Trong lòng cô thoáng qua một cảm giác kỳ lạ, nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười mập mờ: "Rõ ràng chuyện của cậu còn ly kỳ hơn tôi mà?"
Dấu vết này xuất hiện sau đêm qua – rượu, cô gái trẻ, chuyện gì đã xảy ra thì chẳng cần nói cũng hiểu. Cô không nhịn được mà cảm thấy thương hại Chung Nhạc Thanh, bận rộn cả buổi tối, cuối cùng lại làm áo cưới cho kẻ khác.
Cô thu lại nụ cười, không biểu cảm mà lên xe, bỏ mặc Truy Dã đứng ngoài.
Bên trong xe vẫn còn vương lại mùi hương của Dụ Gia Trạch – loại nước hoa gỗ cay nồng hắn hay dùng. Cô hít sâu, nhận lấy khăn ướt từ Vi Vi, chậm rãi lau đi vết nước mắt đã khô nơi khóe mắt.
Cô là Ô Mạn, cô là Ô Mạn.
Cô lặng lẽ tự nhắc nhở mình.
Lần đầu tiên quay phim, khi nhập vai Đặng Lệ Chi, cô từng run lên vì phấn khích.
Nhưng khi liên tục mất kiểm soát, dấn sâu hơn cả những gì bản thân tưởng tượng, Ô Mạn lại cảm thấy sợ hãi. Sợ hãi trước sự vô định.
Bao gồm cả khoảnh khắc vừa rồi khi thấy vết hôn trên cổ Truy Dã, cảm xúc kỳ lạ đó giống như Đặng Lệ Chi đang gào thét trong cô.
Cô yêu Trần Nam.
Vì thế mới đột nhiên nảy sinh cảm giác chiếm hữu không hợp hoàn cảnh.
Cô cảm thấy mình cần phải thoát ra ngay lập tức, không thể tiếp tục chìm sâu thêm nữa.
Ô Mạn mở WeChat gửi tin nhắn cho quản lý:
"Anh Triệu, trước đây có phải anh từ chối một sự kiện ở cửa hàng pop-up không? Liên hệ lại đi, tôi sẽ nhận."
"Hả? Không phải cô đang tập trung quay Xuân Dạ à? Sự kiện đó tiền cũng chẳng nhiều."
"Bên này có thể xin nghỉ được." Ô Mạn trả lời lạc đề, "Dù gì cũng là sự kiện của một thương hiệu cao cấp, tốt nhất đừng đắc tội."
Cô xin đoàn phim nghỉ hai ngày.
Uông Thành không phản đối, chỉ điều chỉnh lại lịch quay.
Khi cô quay lại, cảnh đầu tiên phải quay chính là cảnh bắt gian.
Trước đó, trong kịch bản, Đặng Lệ Chi bắt đầu d.a.o động, để không mất kiểm soát, cô quyết định có con với Từ Long.
Cô lấy hết can đảm chủ động, thậm chí còn cố ý mặc trang phục mà trước giờ cô cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Từ Long lại kéo quai váy cô, nói: "Tự nhiên em mặc thế này, kỳ quặc thật."
Đặng Lệ Chi hoàn toàn sụp đổ.
Nghi ngờ trong lòng cô về chuyện Từ Long ngoại tình ngày càng lớn.
Người ta nói, không ăn cơm là vì đã lén ăn vụng.
Không thì tại sao anh không có hứng thú với cô?
Thế là, khi Từ Long lại nói phải làm thêm về muộn, cô đã kiểm tra định vị điện thoại của anh – ở một trung tâm spa.
Vẻ mặt Đặng Lệ Chi vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ, cô lao ra khỏi nhà, Trần Nam lo lắng nên đi theo cô.
Nhưng khi đến nơi, cô lại không dám đối chứng.
Trần Nam định kéo cô rời đi, cô bình thản nói: "Đã đến rồi, tôi muốn xem những ả đàn bà đó có gì đặc biệt."
Cô gọi một suất massage chân, nhưng khuôn mặt không hề có chút thư giãn nào, khiến nhân viên xoa bóp tưởng mình làm quá mạnh, vội hỏi cô có thấy đau không.
Đặng Lệ Chi lập tức buông lời chua ngoa: "Tay nghề mấy người tệ quá, có phải đã dồn hết công phu vào chuyện giường chiếu không?"
Nhân viên ngây người, sau khi phản ứng lại suýt chút nữa lao vào cãi nhau với cô, nhưng bị Trần Nam chặn lại, đẩy người ra ngoài rồi khóa cửa.
Tất cả các cảnh quay trước đều diễn ra suôn sẻ.
Nhưng cảnh tiếp theo lại bị kẹt.
Bởi vì kế tiếp, Đặng Lệ Chi – người đã mất lý trí – tiến đến trước mặt Trần Nam.
Cô giẫm lên đôi giày thể thao đã bạc màu của cậu bằng đôi chân trần ướt sũng.
Để trả thù chồng, cô muốn quyến rũ cậu.