Sau khi đọc hết kịch bản Xuân Dạ, Ô Mạn mới nhận ra mình đã thức trắng đêm. Mặt trời còn chưa lên, chỉ le lói chút ánh sáng mờ nhạt.
Cô hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, bước ra ban công, lấy điếu thuốc ra ngậm.
Đã nhiều năm cô không thực sự hút thuốc, cơn nghiện từ lâu đã không còn, chỉ là một thói quen. Nhưng vào khoảnh khắc này, cảm giác thèm thuốc bỗng chốc trỗi dậy. Cô lục tung cả căn hộ mà không tìm thấy một chiếc bật lửa nào. Không biết từ lúc nào, Dụ Gia Trạch đã vứt sạch chúng đi, bởi hắn ghét mùi thuốc lá.
Ô Mạn nhìn kịch bản trong tay, trong lòng bỗng dưng nóng như lửa đốt.
Làm diễn viên bao năm qua, đây là lần đầu tiên cô thực sự yêu thích một câu chuyện đến vậy. Giữa những con chữ phảng phất mùi ẩm mốc khiến cô nhớ về miền Nam, nơi có những cơn mưa triền miên không dứt, những cơ thể đã sắp mục rữa, quấn quýt lấy nhau trong sự đắm say và hoang tàn.
Sự thối rữa cũ kỹ mà tươi mới ấy chợt cuốn lấy một phần sâu thẳm trong cô, khiến cô nhận ra, hóa ra mình lại bị hấp dẫn bởi những câu chuyện như thế này.
Bản giao hưởng bình minh cất lên, nhịp trống dồn dập gõ vào thần kinh Ô Mạn, thái dương nhói lên từng hồi. Dựa vào cơn kích động nhất thời, cô nhắn tin cho đạo diễn.
Chính cô cũng cảm thấy đề nghị này quá hoang đường, vừa gửi đi đã muốn thu hồi.
Nhưng rất nhanh, điện thoại rung lên.
Đạo diễn đồng ý.
Triệu Bác Ngữ khi nghe tin cô thực sự giành được vai Đặng Lệ Chi thì tự vả vào miệng:
"Tôi đang nằm mơ à?"
"Nghĩa là anh hoàn toàn không tin tôi có thể nhận được vai này?" Ô Mạn thờ ơ đáp. Cô đang chăm chú dùng phần mềm chỉnh ảnh, cố tình làm mờ kịch bản Xuân Dạ mà cô vừa chụp.
Nhưng cô lại tinh quái để lộ chữ "Xuân", chỉnh sửa xong liền đăng lên Weibo.
@ÔMạnV: Vạn vật hồi sinh ☁️
Triệu Bác Ngữ vẫn còn kinh ngạc:
"Tôi chỉ không tin Dụ Gia Trạch lại đồng ý cho cô nhận một vai có cảnh nóng như vậy..."
"Anh ta đồng ý rồi. Điều kiện là tất cả cảnh hôn và giường chiếu đều không được đóng thật." Ô Mạn đặt điện thoại xuống, "Sau đó tôi đã thuyết phục đạo diễn."
"Đùa tôi à? Cô có chắc không phải đang bịa chuyện không?" Triệu Bác Ngữ không thể tin nổi. "Uông Thành yêu cầu khắt khe với phim như vậy, làm sao lại đồng ý yêu cầu vô lý của cô?"
"Đương nhiên là vì tôi dùng đến Dụ Gia Trạch." Ô Mạn nhướng mày. "Tôi nói với ông ấy, một khi đã chọn tôi, thì phải chấp nhận nguyên tắc bảo thủ của tôi với cảnh thân mật. Hơn nữa, Dụ Gia Trạch cũng sẽ đầu tư. Nếu không, tôi chỉ cần thổi gió bên gối một chút, để phía Dụ Gia Trạch cản trở việc xin giấy phép phát hành của ông ấy, đến lúc đó còn chẳng có tư cách tham dự liên hoan phim."
"Thật hay giả vậy trời... Đạo diễn Uông không tức đến phát bệnh tim chứ?"
Ô Mạn nhếch môi:
"Chắc cũng suýt thôi."
Cô và Uông Thành đã bàn bạc kỹ lưỡng, hiện tại không thể để bất kỳ ai biết.
Triệu Bác Ngữ thở dài:
"Thôi xong rồi, lần này chắc chắn cô đắc tội với đạo diễn Uông, quay phim nhớ cẩn thận đó. À đúng rồi, nghe nói nam chính của phim này là Truy Dã. Đến lúc vào đoàn, cô đừng có mà gây chuyện với cậu ta. Dù gì cũng là người trẻ, khí thế ngút trời, cô nhường nhịn một chút."
Trong đầu Ô Mạn chợt hiện lên ánh mắt kiên định của hắn, xuyên qua ống kính nhìn thẳng vào cô, nói:
"Tôi cái gì cũng làm thật."
Cô thẫn thờ đáp:
Chu Yêu Yêu
"Anh lo cho bản thân trước đi, Dụ Gia Trạch hai ngày nữa sẽ đến xử lý anh đấy."
Điện thoại trên bàn không ngừng rung lên từ lúc cô đăng bài trên Weibo, trên mạng đã bàn tán xôn xao.
Một tài khoản chuyên đăng tin giải trí tung tin:
"Kịch bản mà Ô Mạn vừa đăng lên Weibo chính là tác phẩm mới của Uông Thành. Nam chính đã được xác nhận là Truy Dã."
Bình luận phía dưới nổ tung:
"Không phải thông báo chính thức thì tôi không tin. Truy Dã nhà tôi đâu phải cứ hợp tác với Uông Thành một lần là bị trói buộc cả đời? Đừng kéo anh ấy vào chung."
"Cười c.h.ế.t mất, Ô Mạn với cái diễn xuất đó mà Uông Thành lại chọn? Nếu thật là kịch bản của ông ấy thì chỉ có thể nói Uông Thành cũng bị mua chuộc rồi, giới giải trí đúng là hết hy vọng."
"Lại là tin vịt để kiếm tương tác? Nếu tin này là thật thì tôi đi đầu xuống đất!"
Đại đa số vẫn không tin Ô Mạn có thể giành được vai nữ chính trong phim của Uông Thành.
Nhưng Hà Tuệ Ngữ thì rất rõ.
Sau khi nhận được thông báo bị loại, cô ta đã cố điều tra xem đạo diễn đã chọn ai. Nhưng vòng đi vòng lại, tất cả những ứng viên mà cô ta nghĩ đến đều bảo rằng không nhận được vai.
Cho đến khi cô ta nhìn thấy bài đăng của Ô Mạn, kịch bản kia chính là Xuân Dạ.
Cô ta không thể tin nổi, trong lòng tràn đầy cay đắng: "Ngay cả Uông Thành cũng bị mua chuộc sao? Giới này đã thối nát đến mức đó rồi à?"
Chỉ vài phút sau, cư dân mạng lại phát hiện Hà Tuệ Ngữ cũng đăng một bài mới.
@HàHuệNgữV: Vạn vật đã chết.
Lũ chuột cống trong giới marketing đánh hơi thấy mùi drama, lập tức lao đến:
"Hà Tuệ Ngữ ám chỉ Ô Mạn? Nghe đồn ban đầu vai nữ chính của Xuân Dạ đã được Hà Tuệ Ngữ định trước, nhưng Ô Mạn nhảy vào giành lấy?"
Lại một làn sóng tranh cãi mới bùng lên:
"Ô Mạn thật vô liêm sỉ, con quạ bơm nước này mau cút khỏi showbiz đi!"
"Uông Thành và bộ phim này còn muốn tranh giải Cành Cọ Vàng à? Giải Chổi Vàng thì may ra!"
Mặc kệ mạng xã hội đang dậy sóng, nhân vật chính trong câu chuyện đã về đến biệt thự. Sách dạy nấu ăn mà cô đặt hàng đã được giao đến. Cô buộc tạp dề, bắt đầu học nấu ăn.
Nhân vật nữ chính trong Xuân Dạ là một bà nội trợ toàn thời gian, không có công việc, chỉ thành thạo việc nhà. Còn Ô Mạn thì ngược lại hoàn toàn. Nhiều năm qua, cuộc sống của cô luôn có người lo liệu, cô chưa từng phải đụng tay. Tận sâu trong lòng, cô cũng không thích làm việc nhà.
Nhưng dù cảnh quay chỉ là những khoảnh khắc vụn vặt, thậm chí khi lên phim có thể chỉ còn vài giây, Ô Mạn vẫn cảm thấy cần phải học cho đàng hoàng.
Vậy nên, trong khoảng thời gian trước khi vào đoàn, cô cho quản gia nghỉ phép có lương, tự mình đảm nhận toàn bộ việc nhà và ba bữa ăn mỗi ngày. Khi rảnh rỗi thì nghiền ngẫm kịch bản.
Giữa chừng, Dụ Gia Trạch ghé qua một lần, bị cảnh cô đang nấu ăn làm cho giật mình.
Hắn nếm thử một miếng, lịch sự nhổ ra:
"Chim nhỏ, em nấu đồ ăn hay là cám vậy?"
….
Giữa khoảng thời gian đó, Ô Mạn đã xử lý xong một vài hợp đồng quảng cáo và chụp tạp chí đã được sắp xếp từ trước. Sau khi thử trang phục và hoàn tất tạo hình, một tháng sau cô chính thức gia nhập đoàn phim.
Bên tổ đạo cụ vẫn đang dựng bối cảnh, lịch quay được công bố, mấy ngày đầu đều là cảnh quay ngoại cảnh. Vì bộ phim lấy bối cảnh mùa xuân, nên họ cần tranh thủ quay hết các cảnh ngoài trời trước khi xuân qua đi.
Địa điểm quay ngoại cảnh ở Quảng Châu, Ô Mạn bay đến sớm một ngày để tham gia lễ khai máy của đoàn phim.
Đạo diễn Uông Thành có một thói quen đặc biệt mê tín. Các đoàn phim khác làm lễ khai máy chỉ cần bày biện chút đồ cúng rồi khấn vái qua loa là xong, nhưng ông thì không. Ông nhất định phải chọn một ngôi chùa địa phương để quỳ bái cầu phúc. Ông nói rằng mỗi vùng đất đều có linh khí, người ngoài đến đây làm việc cần thành tâm cầu xin sự che chở, như vậy vận khí của bộ phim mới hưng thịnh.
Đến chùa, Uông Thành yêu cầu hai diễn viên chính quỳ bên nhau trước tượng Phật, dập đầu cầu mong quá trình quay phim suôn sẻ.
Đây là lần đầu tiên Ô Mạn gặp lại Truy Dã kể từ buổi thử vai.
Trong thời gian đó, họ chụp ảnh tạo hình riêng biệt. Trong ảnh, mái tóc của cậu được cắt ngắn gọn gàng theo nhân vật, phía trên tai còn được cạo thành một vết sẹo hình chữ thập.
Nhưng khi nhìn thấy người thật, Ô Mạn mới nhận ra rằng ngoài đời cậu trông còn hoang dã và khó thuần phục hơn trong ảnh rất nhiều.
Cậu mặc một chiếc áo khoác dài, phía sau thêu hình đại bàng và núi Phú Sĩ. Đứng trước cổng chính của điện thờ, cậu không giống người đến dâng hương, mà trông như kẻ đến thu tiền bảo kê vậy.
Ô Mạn quỳ xuống tấm bồ đoàn, Truy Dã cũng quỳ xuống bên cạnh cô. Điện thờ rộng rãi, pho tượng Phật khổng lồ sừng sững giữa trời, cúi mắt nhìn họ với vẻ từ bi.
Trong lòng Ô Mạn có chút khó chịu. Cô vốn không phải người có tín ngưỡng, nhưng bầu không khí trang nghiêm nơi đây khiến cô cảm thấy áp lực.
Sau khi hành lễ xong, Truy Dã mới mở miệng nói câu đầu tiên với cô trong ngày hôm nay:
"Nghe nói chùa này rất linh nghiệm trong việc cầu duyên, nhiều cặp đôi cũng quỳ thế này để khấn vái. Nhỡ đâu hôm nay Phật tổ còn ngái ngủ, nhìn nhầm chúng ta thành một cặp thì sao?"
Giọng điệu của cậu như thể nếu thật sự bị nhận nhầm, cậu sẽ lập tức lấy m.á.u tẩy sạch oan khuất vậy.
Ô Mạn cạn lời: "Trên mặt chúng ta rõ ràng viết to đùng hai chữ ‘không quen’, Phật tổ chắc không mù đến mức đó đâu."
Cô ngừng một chút, rồi hỏi tiếp: "Mà… cậu thực sự tin trên đời có thần linh sao?"
"Cô không tin à?"
"Toàn là mấy chuyện lừa con nít thôi." Ô Mạn phủi đi lớp bụi hương dính trên áo, thản nhiên nói: "Tin vào thần linh chi bằng tin vào chính mình."
Truy Dã im lặng một lát rồi bật cười khẽ: "Cô đúng là một người lớn nhàm chán."
Ô Mạn không đáp. Hai người bước ra khỏi điện thờ, đi dọc hành lang, thì gặp một tiểu hòa thượng đang chào mời khách hành hương.
"Thí chủ có muốn cầu duyên không? Cây cầu duyên ở hậu viện của chùa chúng tôi linh lắm đấy. Người độc thân thì cầu hoa đào nở rộ, người thầm mến thì cầu được bền lâu, người có đôi có cặp thì cầu hạnh phúc viên mãn."
Một cô gái trẻ hào hứng nói: "Được đấy!"
Tiểu hòa thượng giơ tay ra hiệu: "Năm mươi tệ một chiếc chuông nhé."
Ô Mạn liếc sang Truy Dã với hàm ý sâu xa: "Đây chính là ‘thần linh’ mà cậu nói sao? Còn có cả bảng giá rõ ràng nữa chứ."
Truy Dã chẳng mảy may bận tâm: "Người đi làm thì có lương, chẳng lẽ thần linh đi làm lại không công à? Ô Ảnh hậu đừng có keo kiệt thế chứ."
Nói rồi, anh rút điện thoại ra quét mã thanh toán, tỏ rõ thái độ ủng hộ công tác của Nguyệt Lão.
Ô Mạn cạn lời. Dù năm mươi tệ không đáng bao nhiêu, nhưng cô tuyệt đối không đời nào lãng phí vào mấy thứ "thuế IQ" kiểu này.
Sau khi Truy Dã thanh toán xong, tiểu hòa thượng lấy từ thùng nhựa cạnh cửa ra một chiếc chuông đồng đã oxy hóa, đưa cho cậu:
"Thí chủ viết tên mình và tên một người khác lên tờ giấy này, rồi treo lên cây phía sau là được."
Ô Mạn cảm thấy thực sự buồn cười, khoanh tay đứng xem cậu ta:
"Cậu chọn cái tên thôi mà cũng phải mất cả buổi hả?"
Truy Dã không đáp, cúi đầu viết nhanh hai nét. Ô Mạn liếc mắt trộm nhìn—trước chuyện bát quái, con người luôn không kìm được tò mò. Không biết vị ảnh đế trẻ tuổi, dính đầy tin đồn tình ái này, rốt cuộc thật lòng yêu ai đây?
Chỉ thấy trên tờ giấy ghi hai chữ rồng bay phượng múa: "Truy Dã Tiểu Hoàng"
Cô lướt qua trong đầu một lượt, thật sự không nghĩ ra trong giới có nữ diễn viên nào có biệt danh như vậy.
Tên này… quê mùa quá đi mất… Gu thẩm mỹ của ảnh đế lại kém cỏi thế này sao?
Truy Dã ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lén lút của Ô Mạn.
Cậu xoay xoay cây bút, khóe môi cong lên:
"Muốn hóng chuyện về tôi thì cần gì phải lén lút như vậy? Thay vì đi like mấy bài của mấy tài khoản marketing, chẳng thà hỏi thẳng tôi—tin chính chủ, đảm bảo hàng thật."
Ô Mạn rất muốn gõ cho cậu ta một cái thật mạnh vào đầu để cho tỉnh lại. Cô muốn quát vào mặt cậu ta rằng: "Bà đây like bài của tài khoản marketing chẳng qua để phản bác mấy lời ngu ngốc của cậu thôi! Chứ tôi hoàn toàn không quan tâm đến đời tư tình cảm của cậu nhé!"
Nhưng vừa rồi lén xem bị bắt quả tang, cô cũng mất đi chút tự tin.
Cô cười gượng hai tiếng, thuận theo mà nói:
"Tên bạn gái cậu đặc biệt thật đấy, trong giới chưa nghe thấy ai có biệt danh này cả."
"Ừ, đó là một con chó."
"…?"
Ô Mạn lập tức nghĩ đến mấy điều không hay ho cho lắm.
Cậu liếc cô một cái:
"Tiểu Hoàng là con ch.ó tôi nhặt được khi quay phim năm ngoái. Bác sĩ thú y nói nó bị bệnh, sống không được bao lâu nữa, nên mới bị vứt bỏ."
Cậu cẩn thận gấp tờ giấy lại, giọng điệu dịu dàng đến mức khiến Ô Mạn kinh ngạc:
"Nhưng tôi hy vọng nó có thể ở bên tôi thật lâu, có khi lại có kỳ tích xảy ra thì sao?"
Ô Mạn ngượng ngùng ho khẽ một tiếng:
"Ồ…"
Ngay khoảnh khắc đó, cô bỗng nhận ra rằng, vị ảnh đế nổi bật này thực chất cũng chỉ là một chàng trai hai mươi tuổi. Cậu ta có sự mềm mại và giàu cảm xúc mà chỉ độ tuổi ấy mới có, cùng với một chút ngây thơ khờ dại. Có lẽ cũng chính vì vậy mà cậu ta mới có thể lớn tiếng nói ra những lời đối đầu với cô, nhưng rồi cuối cùng lại đồng ý chọn cô cho vai diễn.
Mang theo chút cảm giác thắng lợi nho nhỏ, cô nhướn mày, chế giễu:
"Đúng là trẻ con mà."
"Trẻ con?"
Động tác của Truy Dã khựng lại, đặt xuống chiếc chuông định treo lên, rồi quay người bước đến trước mặt cô. Đầu mũi giày thể thao của cậu chạm vào mũi giày cao gót của cô.
Ô Mạn theo bản năng lùi lại một bước.
"Hình như cô rất hiểu trẻ con nhỉ?"
Cậu cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô, khóe môi vẫn mang theo ý cười.
"Vậy cô có biết không—trẻ con thích thần linh, thích cún con, vậy còn thích gì nữa?"