Mấy ngày tiếp theo là các cảnh quay liên quan đến cô và Chung Nhạc Thanh. Phân đoạn được quay nằm ở giữa kịch bản, kể về ngày kỷ niệm chín năm kết hôn của Đặng Lệ Chi và chồng. Cô muốn làm một điều gì đó có ý nghĩa nên đã đặt bàn ở nhà hàng nơi họ từng cầu hôn nhau, còn đặc biệt ăn diện, thậm chí chuẩn bị sẵn một món quà cho anh.
Thế nhưng, chồng cô hoàn toàn quên mất ngày này, thậm chí còn đột ngột báo rằng phải làm thêm giờ.
Cô ngồi một mình trong nhà hàng, gượng gạo ăn hết phần thức ăn dành cho hai người, bên ngoài cửa sổ tầng chín là những đợt sấm chớp dồn dập.
Cơ thể Đặng Lệ Chi vô thức run lên. Cả đời này, thứ cô sợ nhất chính là sấm sét.
Điện thoại lại sáng lên, là chồng cô gọi.
“A lô.”
“Bên ngoài đang có sấm chớp à.”
Nghe câu nói bình thản này, sống mũi Đặng Lệ Chi bỗng cay xè, bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuộc sống không cần phải có quá nhiều lãng mạn hay hoa mỹ, chỉ cần có người nhớ đến những điều nhỏ bé về mình là đủ.
Cô vừa nghĩ thế thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói tiếp theo:
“Chậu lan anh mua hôm qua, nhớ mang vào nhà từ ban công nhé, nếu không sẽ bị mưa làm hỏng mất.”
Trên mặt Đặng Lệ Chi thoáng hiện vẻ sững sờ, rồi cứng đờ, cuối cùng trở lại bình thản.
Cô im lặng cúp máy.
Cảnh quay này diễn ra rất thuận lợi, hoàn thành sớm hơn dự kiến. Chung Nhạc Thanh đề nghị ở lại xem tiếp các cảnh quay sau, trùng hợp đó là cảnh của Truy Dã và Đinh Giai Kỳ.
Ô Mạn cũng có ý định học hỏi nên không rời đi. Một người là ảnh đế, một người là tân binh tài năng do Uông Thành đích thân phát hiện. Cô tò mò không biết hai người này sẽ tạo ra phản ứng hóa học như thế nào.
Cảnh quay tiếp theo là lần đầu tiên Truy Dã và Đinh Giai Kỳ gặp nhau.
Phân cảnh khá đơn giản, diễn ra tại một cửa hàng boutique. Truy Dã tình cờ đi ngang qua cửa kính trưng bày thì bất giác dừng chân.
Cậu muốn mua một món quà cho Đặng Lệ Chi, nhưng bên trong toàn là đồ trang trí rực rỡ, lại có rất nhiều cô gái đang chen chúc, khiến cậu không thể hạ quyết tâm bước vào. Thế nhưng, chiếc trâm cài trong tủ kính lại thực sự thu hút ánh nhìn của cậu.
Cậu do dự đứng bên ngoài, không nhận ra rằng có một cô gái bên trong cửa hàng đang lén nhìn mình.
Phân cảnh này không có một câu thoại nào, tất cả đều dựa vào ánh mắt để thể hiện cảm xúc bối rối, rung động của thiếu nữ khi lần đầu tiên gặp chàng trai.
Ô Mạn dán mắt vào màn hình giám sát góc trái trên cao. Ở góc quay cận cảnh, ánh mắt của Đinh Giai Kỳ bỗng làm cô liên tưởng đến dòng nước mùa xuân trên sông Seine, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Cô đã diễn tả hai chữ “động tâm” một cách hoàn hảo.
Diễn xuất thực sự có thể đạt đến trình độ này sao? Ô Mạn nhớ lại ánh mắt lén nhìn Truy Dã của Đinh Giai Kỳ trong buổi tụ tập đầu tiên, không khỏi nghi ngờ cô gái này đang diễn bằng chính cảm xúc thật của mình.
Cảnh quay kết thúc, đoàn phim bất ngờ đẩy ra một chiếc bánh kem lớn. Hóa ra hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Đinh Giai Kỳ.
Cô gái nhỏ vui mừng đến mức mặt đỏ bừng, liên tục cảm ơn mọi người.
Chung Nhạc Thanh cắt một miếng bánh đưa cho cô, cười nói:
“Không biết hôm nay là sinh nhật em, nên không chuẩn bị quà. Vậy thế này đi, tối nay tôi mời, cùng nhau mừng sinh nhật em. Đây là lễ trưởng thành của em mà, đừng khách sáo với tôi nhé.”
Ô Mạn nhìn thoáng qua đã hiểu rõ tâm tư của Chung Nhạc Thanh. Ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định tán tỉnh Đinh Giai Kỳ, nhưng lại rất thông minh, không mời riêng mà lôi kéo mọi người đi hát karaoke chung.
Ô Mạn không muốn tỏ ra quá lạnh lùng mà làm mất mặt ông ta nên cũng đồng ý tham gia. Khi đến phòng karaoke, cô nhận ra có cả một số diễn viên phụ, biến cuộc hẹn này thành một buổi tụ họp của đoàn phim.
Đinh Giai Kỳ ngồi ở vị trí trung tâm, vẫn mặc váy đồng phục của cảnh quay ban nãy.
Bộ đồ giản dị nhất nhưng lại toát lên vẻ trẻ trung nhất, khiến Ô Mạn chợt nhận ra mình và Đinh Giai Kỳ không thuộc cùng một thế hệ.
Cô chưa từng được mặc bộ đồng phục đẹp như thế. Khi còn đi học, cô phải mặc chiếc áo đồng phục rộng thùng thình, dù đã cố ý nhờ thợ may sửa nhỏ phần ống quần, nhưng phần áo vẫn xấu không thể tả.
Nhưng may mà cô không phải mặc bộ đồng phục xấu xí đó quá lâu.
Vì cô đã bỏ học.
Ô Mạn thu hồi suy nghĩ, đưa món quà mình đã chuẩn bị sẵn cho Đinh Giai Kỳ:
“Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Đinh Giai Kỳ ngạc nhiên đến mức đứng bật dậy, hai tay nhận lấy, liên tục nói cảm ơn.
Ô Mạn khoát tay: “Không cần khách sáo vậy đâu, cứ gọi chị là chị Mạn là được.”
Đinh Giai Kỳ rụt rè đáp: “Dạ… cảm ơn chị Mạn.”
Ô Mạn khách sáo cười đáp lại, rồi ngồi vào góc khuất nhất. Đảo mắt một vòng, cô nhận ra Truy Dã vẫn chưa đến.
Không thể nào, một cơ hội tán gái tốt như vậy mà con bướm hoa này lại bỏ lỡ sao?
Vừa nghĩ đến đây, cửa phòng bỗng mở ra.
Truy Dã đến muộn nhưng vẫn xuất hiện.
“Chuẩn bị quà nên đến trễ một chút.”
Thực ra cậu không cần phải giải thích, nhưng niềm vui trên gương mặt Đinh Giai Kỳ lại hoàn toàn không che giấu được. Với cô, sự xuất hiện của cậu chính là món quà sinh nhật lớn nhất.
“Cho em này.” Truy Dã tiện tay ném thẳng món quà qua.
Đinh Giai Kỳ lúng túng đón lấy, mắt sáng rỡ: “Em có thể mở ra ngay bây giờ không?”
Ô Mạn tội nghiệp liếc nhìn món quà của mình, hiện tại đã bị bỏ xó, thầm nghĩ: “Cô bé này có thể đừng phân biệt đối xử rõ ràng thế trước mặt tôi được không?”
“Quà của em rồi, đương nhiên là được.”
Đinh Giai Kỳ cẩn thận bóc lớp giấy gói. Đó là một chiếc đĩa nhạc cũ phát hành từ mười tám năm trước, đúng vào ngày cô ra đời.
Trên thế giới có rất nhiều album phát hành vào ngày hôm đó, nhưng trong album này có một ca khúc mang tên “Giai Kỳ Như Mộng” (Khoảnh khắc đẹp như mộng).
Ô Mạn không nhịn được cảm thán: Tuyệt chiêu.
Đừng nói là Đinh Giai Kỳ, ngay cả cô cũng có chút rung động.
Sắc mặt Chung Nhạc Thanh đen đến mức hòa làm một với bóng tối trong phòng karaoke.
Vừa thấy Truy Dã ngồi xuống, ông ta liền nghiêng người qua, nhỏ giọng tỏ vẻ khó chịu:
“Truy Dã, cậu làm vậy có phải hơi không phúc hậu không?”
“Sao cơ?”
“Cậu không nhìn ra là tôi có ý với Giai Kỳ sao? Thế mà còn tặng món quà như vậy?”
“Tôi tặng quà vì hôm nay là sinh nhật cô ấy mà? Hơn nữa là lễ trưởng thành.” Truy Dã nhún vai, “Nếu là sinh nhật anh, tôi cũng sẽ chọn một món quà tốt. Đã tặng thì phải có tâm, nếu không thà không tặng còn hơn. Có vấn đề gì đâu?”
Nhìn gương mặt vô cùng thành thật của Truy Dã, Chung Nhạc Thanh cắn răng chịu thua, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Cậu mà không có ý gì thì tôi thề không ăn thịt cả năm!”
Có người bắt đầu hò hét, bảo Đinh Giai Kỳ hát bài Giai Kỳ Như Mộng để bày tỏ lòng cảm ơn. Cô hơi do dự, hai má ửng hồng, không dám nhìn Truy Dã, cầm micro nói:
“Vậy thì… tôi xin hát tặng mọi người một bài, cũng cảm ơn anh Truy Dã đã tặng quà cho tôi.”
Đinh Giai Kỳ rõ ràng khiêm tốn quá rồi, bởi vì khi cô cất giọng hát, mọi người đều hơi ngạc nhiên. Đến khi cô hát xong, có người liền trêu đùa:
“Đạo diễn Uông, chẳng lẽ anh dẫn một ca sĩ về đóng phim à?”
Không khí dần sôi động hơn. Chung Nhạc Thanh tiếp tục hát bài tiếp theo rồi chuyền micro cho Ô Mạn.
“Nào Mạn Mạn, cô cũng hát một bài đi. Hình như từ lúc cô debut đến giờ, tôi chưa từng nghe cô hát.”
Ô Mạn thản nhiên nói:
“Tôi hát không hay lắm, nghe mọi người hát là được rồi.”
Truy Dã ngồi ở góc chéo đối diện, vốn đang cúi đầu, bỗng nhiên ngẩng lên nhìn cô một cái.
Mọi người nghĩ rằng cô không muốn chiếm spotlight nên cũng không ép nữa.
Trong phòng đã hết một lượt rượu, Chung Nhạc Thanh lại gọi thêm một vòng mới, hào hứng rủ rê:
“Đừng chỉ uống không thế này, lần này chơi trò chơi đi!” Ông ta nhìn sang Đinh Giai Kỳ:
“Nhưng mà Giai Kỳ, em cứ uống nước ngọt đi.”
Đinh Giai Kỳ lắc đầu:
“Lần này em muốn thử uống rượu…”
Chung Nhạc Thanh quan tâm dặn dò:
“Nếu uống không nổi thì đừng cố quá, cứ nói với tôi.”
Đinh Giai Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt lại lướt qua Chung Nhạc Thanh, vòng sang phía Truy Dã.
Mọi người bàn tán một hồi, cuối cùng quyết định chơi trò truyền giấy bằng miệng.
“Mọi người tách ra, ngồi thành một vòng tròn đi, như vậy trò chơi mới vui!”
Chu Yêu Yêu
Chung Nhạc Thanh đề nghị xáo trộn vị trí. Ông đẩy cô gái bên trái sang giữa nhóm nam đối diện, còn mình thì ngồi cạnh Đinh Giai Kỳ. Kết quả, sau khi đổi chỗ, ông phát hiện người ngồi bên phải mình chính là Ô Mạn, bèn hơi do dự hỏi:
“Cô chơi không?”
Ô Mạn vốn không thích những trò chơi kiểu này, cũng không muốn rước thêm phiền phức, định từ chối. Nhưng đúng lúc đó, cô bất ngờ chạm phải ánh mắt của Truy Dã.
Cậu ngồi cạnh Đinh Giai Kỳ, nhưng ánh mắt lại hướng về phía cô.
Bên tai cô chợt vang lên lời chế giễu của cậu—Chị cũng được "giáo dục" rất nghiêm.
Những lời từ chối sắp thốt ra liền nghẹn lại trong cổ họng, cô đổi giọng, thờ ơ nói:
“Được thôi.”
Dù gì cũng sẽ không chạm thật, chỉ như diễn cảnh mượn góc quay mà thôi. Cô không muốn tỏ ra mình còn kém hơn đám nhóc này.
Cô không bận tâm, nhưng người khác thì có. Không có nam diễn viên nào chủ động ngồi cạnh Ô Mạn, thà ngồi gần Truy Dã còn hơn.
Chung Nhạc Thanh cũng không muốn một mình chịu trận, bèn chỉ vào nam diễn viên trẻ ngồi bên cạnh Truy Dã, bảo cậu ta đổi chỗ với Ô Mạn.
Nam diễn viên trẻ méo mặt. Nếu chuyện này truyền đến tai kim chủ của Ô Mạn, chẳng phải cậu ta sẽ bị chèn ép sao?
Cậu ta cực kỳ miễn cưỡng đứng dậy, nhưng ngay lúc đó, một đôi tay bỗng vươn ra từ bên cạnh, ấn cậu ta ngồi xuống.
Truy Dã đứng dậy.
“Nếu cậu ấy không muốn đổi thì đừng ép. Tôi đổi cũng vậy thôi.”
Cậu đi tới, ngồi vào giữa Ô Mạn và cô gái kia. Khoảng trống vốn thoải mái nay bỗng trở nên chật chội, đến mức Ô Mạn có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ chân cậu truyền đến.
Hành động đổi chỗ của Truy Dã khiến người vui kẻ buồn.
Vốn dĩ bên trái Đinh Giai Kỳ là cậu, giờ lại thành nam diễn viên trẻ kia. Cô không giấu nổi sự thất vọng trên gương mặt. Không biết có phải Ô Mạn nhìn nhầm hay không, nhưng trên mặt nam diễn viên trẻ kia cũng thoáng hiện vẻ hụt hẫng…
Người vui nhất chính là Chung Nhạc Thanh. Từ nãy đến giờ ông đã không thoải mái khi thấy Đinh Giai Kỳ ngồi cạnh Truy Dã, nhưng không tiện yêu cầu cậu đổi chỗ, nên mới chỉ định nam diễn viên trẻ kia.
Truy Dã nổi tiếng từ lâu, scandal tình ái chưa bao giờ thiếu, Chung Nhạc Thanh đã nghe không ít. Ban đầu ông nghĩ lần này Truy Dã sẽ tranh giành người với mình, nhưng không ngờ cậu lại dễ dàng đổi chỗ, dường như chẳng mảy may để ý đến Đinh Giai Kỳ.
Vậy rốt cuộc cậu tặng quà kia là có ý gì? Chẳng lẽ đúng như cậu nói, chỉ đơn thuần là quà tặng? Chung Nhạc Thanh bối rối.
Có người bật một bài nhạc điện tử sôi động, điều chỉnh đèn trong phòng thành ánh sáng mờ ảo, bầu không khí trở nên mê hoặc, mập mờ đúng lúc. Trò chơi bắt đầu.
Tờ giấy được truyền theo chiều kim đồng hồ, bắt đầu từ Chung Nhạc Thanh chuyền cho Đinh Giai Kỳ, vòng một lượt đến Ô Mạn rồi quay lại chỗ ông, hoàn thành một vòng.
Hai lượt đầu còn đơn giản, vì mảnh giấy vẫn đủ lớn. Nhưng đến vòng ba, tờ giấy đã nhỏ dần, đến mức khi quay lại cuối vòng, gần như phải áp sát nhau mới giữ được.
Truy Dã khó khăn nhận lấy tờ giấy từ cô gái bên cạnh, xoay người đối diện Ô Mạn. Mảnh giấy trong miệng cậu đã nhỏ đến mức gần như không thấy được, viền giấy thấm đầy dấu vết ẩm ướt.
Ô Mạn theo phản xạ khẽ cau mày, chần chừ không động đậy.
Chung Nhạc Thanh dẫn đầu hò reo:
“Nếu dừng ở đây thì phải chịu phạt đó!”
Mọi người không sợ chuyện lớn, càng náo nhiệt hơn. Đinh Giai Kỳ cũng cười khan hai tiếng, tốc độ uống rượu nhanh dần.
Ô Mạn không nhúc nhích, Truy Dã cũng không. Hai người cứ thế đối mặt, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ. Đèn neon trong phòng đổi thành màu xanh lam u tối, tựa như sóng nước lan đến khuôn mặt Truy Dã.
Trong khoảnh khắc, Ô Mạn như bị cuốn trở lại phim trường mấy ngày trước… Trước bể kính màu lam nhạt, chàng trai áp sát, hàng mi run rẩy.
Cô mím môi, nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi cúi xuống.
Truy Dã cụp mắt nhìn cô, đầu lưỡi đẩy ra mảnh giấy mỏng.
Ngay khoảnh khắc cậu nhìn sang, Ô Mạn đã lập tức dời ánh mắt, quay lại tập trung vào mảnh giấy, nhưng lại vô thức bị thu hút bởi khu vực xung quanh—dưới đôi môi hơi nhếch lên của Truy Dã có hai chiếc răng nanh nhỏ. Sắc bén hơn răng nanh bình thường, khiến cô liên tưởng đến cá mập.
Còn cô chính là con cá mòi tự chui đầu vào lưới.
Ô Mạn khẽ chu môi, chạm vào mép giấy. Chỉ cần tiến thêm chút nữa, đôi môi của họ sẽ chạm vào nhau.
Mọi người xung quanh đều nín thở, đây chính là cao trào của trò chơi, ai nấy đều mong chờ khoảnh khắc này.
Đinh Giai Kỳ cũng dán mắt vào hai người đang sát gần nhau, chẳng còn nhìn đến mảnh giấy nữa. Hình ảnh trước mắt rõ ràng là dáng vẻ thân mật của một đôi tình nhân, dù khoảng cách tuổi tác giữa họ khá lớn, nhưng nhìn lại bất ngờ rất xứng đôi. Lẽ ra đây phải là một cảnh tượng đẹp mắt, nhưng khi lọt vào mắt cô lại chỉ thấy khó chịu.
Ô Mạn và Truy Dã càng tiến gần một chút, bầu không khí càng căng thẳng. Ngay tại thời điểm chạm đến ranh giới, Truy Dã bất ngờ giơ chiếc túi xách màu đen của Ô Mạn lên, chắn giữa cậu ta và cô.
Hai người cứ thế trốn sau chiếc túi, hoàn toàn tách biệt khỏi ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
Truy Dã một tay cầm túi, tay còn lại chống lên ghế sô pha bọc da, tạo thành một không gian như pháo đài nhỏ, vây lấy Ô Mạn trong đó. Cô giật mình, dùng ánh mắt chất vấn cậu —
Cậu đang làm gì vậy?
Truy Dã nháy mắt với cô, chậm rãi kéo giãn khoảng cách, tay còn lại—mà không ai nhìn thấy—lấy mảnh giấy ra khỏi miệng. Trong lòng bàn tay cậu không biết từ khi nào đã xuất hiện một mảnh giấy mới, nhỏ hơn chút so với cái ban nãy.
Khi Ô Mạn còn đang ngạc nhiên, Truy Dã bỗng giữ lấy cằm cô, ngón tay cái nhẹ nhàng miết qua đôi môi.
Mảnh giấy trắng lướt qua môi cô, dính chặt, loang ra một vệt son đỏ rực.
“Cắn lấy đi.” Cậu làm động tác suỵt, mấp máy môi không phát ra tiếng: “Đừng để lộ rằng chúng ta đang gian lận.”
Sau đó cậu bỏ chiếc túi xuống, bình thản giơ tay ra dấu “hoàn thành.”
“Ê ê ê! Hai người lén lút làm gì vậy?” Chung Nhạc Thanh lập tức tò mò hỏi.
“Muốn biết à? Vậy đổi chỗ với cô ấy đi, tôi làm lại với anh lần nữa?”
Truy Dã cười thản nhiên, một câu đã khiến Chung Nhạc Thanh cứng họng.
Thực ra, người tò mò nhất là Đinh Giai Kỳ, nhưng cô không dám hỏi, chỉ có thể lén quan sát biểu cảm của Ô Mạn để tìm ra chút manh mối.
Sắc mặt Ô Mạn không được tự nhiên, môi mím chặt vào mảnh giấy, sững sờ giây lát rồi mới quay sang đối diện với Chung Nhạc Thanh.
Tiếp theo, cô phải chuyền cho ông ta. Lần này, mọi người càng hò hét rộn ràng hơn, bởi vì tờ giấy đã ngắn hơn so với ban nãy.
Chung Nhạc Thanh rất thức thời giơ tay đầu hàng: “Tôi nhận thua! Tôi nhận thua!”
Ông ta bị ép phải uống rượu pha lẫn bia, nhưng mọi người vẫn chưa hài lòng, bắt ông ta hát một bài tiếng Quảng Đông, còn kéo một cô gái song ca cùng. Bài hát họ chọn là "Vòng Xoáy", đầy tình cảm.
Nhân lúc tiếng nhạc vang lên, Ô Mạn không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy cậu làm trò gì vậy?”
Truy Dã không nhìn cô, chỉ gõ nhịp theo bài hát của Chung Nhạc Thanh, thản nhiên đáp: “Nếu đã không thích trò này thì đừng miễn cưỡng bản thân. Hai vòng đầu chị chuyền giấy, chị có biết trông mình giống như đang gỡ b.o.m bằng miệng không?”
Ô Mạn sững sờ. Cậu đã nhìn thấu sự gượng ép của cô, nên ở khoảnh khắc "nguy hiểm nhất," đã chuẩn bị sẵn tờ giấy khác, giúp cô tránh khỏi tình huống khó xử.
Một câu cảm ơn thế nào cũng không nói ra được, cô cúi đầu uống rượu để che giấu sự bối rối trong lòng.
Không khí trong phòng ồn ào náo nhiệt. Túi xách của Ô Mạn, sau khi bị Truy Dã cầm lên rồi đặt sang một bên, đã rời xa tầm tay cô. Cô quên lấy lại, nên đã bỏ lỡ một tin nhắn quan trọng trong điện thoại.
——
Vi Vi:
“Chị Mạn, bây giờ chị có về được không? Dụ Tiên sinh đến thăm đoàn rồi, đang đợi chị ở khách sạn.”
Vi Vi gửi tin nhắn xong, mắt dán chặt vào màn hình. Cô thề rằng khi theo đuổi nam thần, cô cũng chưa từng hồi hộp mong chờ câu trả lời như thế này.
Nhưng ông trời luôn thích trêu người, càng vào thời điểm quan trọng lại càng không có hồi âm.
Vi Vi thấp thỏm nhìn trộm qua gương chiếu hậu trong xe. Ở hàng ghế sau, Dụ Gia Trạch nhắm mắt dưỡng thần, áo gió mỏng khoác ngoài bộ vest đen, trông như vừa kết thúc công việc. Hàng chân mày vẫn còn vương chút mệt mỏi.
Vi Vi không gặp vị đại lão này nhiều lần, nhưng chỉ cần anh xuất hiện, mọi giác quan của cô đều lập tức căng lên mức cảnh giác cao nhất, ép mình phải tập trung không phạm sai lầm.
Mỗi lần như vậy, sự ghen tị với hào quang của Ô Mạn trong cô đều tan biến, chỉ còn lại lòng kính nể và cảm giác đồng cảm.
Bởi vì cô là người gần gũi Ô Mạn nhất, cô hiểu rõ hơn bất cứ ai về mối quan hệ giữa hai người họ.
Đổi lại là cô, chắc chắn cô không chịu nổi. Đừng nói mười năm, chỉ mười ngày thôi cũng đã là cực hình.
—— Nhưng đại lão căn bản sẽ không để mắt đến cô.
Vi Vi tự vỗ nhẹ vào đầu, cười nhạo chính mình đang lo chuyện bao đồng.
"Vẫn chưa về à?"
Dụ Gia Trạch bỗng nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng mà lạnh lùng, khiến Vi Vi giật nảy mình.
"Có thể chị Mạn đang trong nhà vệ sinh nên không để ý… Để tôi gọi thử xem!"
"Không cần. Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Gần 12 giờ rồi ạ."
Dụ Gia Trạch không nói gì thêm. Anh hơi nhổm người dậy, ngón tay gõ nhẹ lên cửa sổ xe đã hạ xuống.
——
Trong phòng bao, màn hình điện thoại của Ô Mạn sáng lên lần nữa.
Là tin nhắn từ Vi Vi:
“Chị không cần vội về nữa đâu [che mặt]… Dụ Tiên sinh trực tiếp qua đó rồi.”