Chàng thiếu niên ở ngõ Di Phong vẫn luôn thắng thế.
Người nào đó sau khi về nhà liền nằm sấp trên giường, vùi cả khuôn mặt không muốn sống nữa vào trong gối, dáng vẻ mệt mỏi lại tuyển vọng, dù Từ Chi có dỗ như thế nào cũng không chịu chui đầu ra.
Từ Chi ngồi bên giường nín cười, lại không dám cười, chỉ có thể theo thói quen sờ gương mặt dưới gối của cậu, bóp nhẹ, nhỏ giọng dỗ dành: “Bố đã giải thích với mọi người rồi, nói là anh chơi bóng bị thương, cơ thể của anh rất khỏe mạnh.”
“Thật không?” Cậu buồn bã cất giọng trong gối, “Vậy tại sao Vi Lâm còn tới hỏi anh?”
Từ Chi kêu lên một tiếng, biết rõ còn cố hỏi: “Vi Lâm hỏi anh cái gì?”
Lúc mới ăn cơm xong, nhân lúc mọi người đều đi hết, Vi Lâm lặng lẽ đi tới hỏi Trần Lộ Chu: “Anh, có phải anh là người ra nhanh không?”
Khi ấy Trần Lộ Chu còn đang ăn cơm, những người khác đã ăn no rồi, cậu là người ăn cuối cùng, bỗng nhiên không phản ứng kịp, “Cái gì? Người ra nhanh? Chưa từng tham gia.”
Vi Lâm bèn hỏi thẳng: “Là bắn ra nhanh đó.”
Khi ấy suýt chút nữa Trần Lộ Chu đã phun cơm ra ngoài….
Cậu nghiêng đầu, để lộ nửa gương mặt ra khỏi gối, đường cong mềm mại sạch sẽ, mí mắt miễn cưỡng rũ xuống, buồn bã ỉu xìu hỏi Từ Chi, “Anh có nhanh không?”
Khen anh đi, mau khen anh đi.
Từ Chi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Không nhanh, anh không hề nhanh một chút nào.”
Người nào đó rất khó dỗ, ánh mắt như muốn khóc lóc om sòm liếc nhìn cô: “Nghiêm túc nghĩ lại xem, có phải bạn trai em từng tuột dây xích một lần không?”
Từ Chi còn giả vờ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nhớ ra, hỏi dò: “Ngoại trừ lần đầu tiên?”
Đương nhiên là cậu từ chối nhận khoản nợ này, tiếp tục vùi đầu vào gối giống như con đà điểu, buồn bã không vui nói: “Lần đó không tính, đó là bạn giường, không phải bạn trai.”
Từ Chi không nhịn được cười, vén chăn chui vào, vươn tay chạm vào eo cậu, người đàn ông nào đó không hề nhúc nhích, giống như một con cá chết dính vào giường, có chết cũng không chịu nhìn cô, cả khuôn mặt vùi vào trong gối, trịnh trọng cảnh cáo: “Đừng quậy, còn đang tức đây.”
Từ Chi hôn lên dái tai cậu rồi trượt xuống hôn cổ cậu, “Sắp nhập học rồi, Trần Lộ Chu. Hửm?”
Trần Lộ Chu đè lại ngọn lửa đang cháy bừng bừng, bó tay xoay người, ôm chầm lấy cô, cúi đầu vùi vào vai và cổ cô, thở dài một hơi mệt mỏi, thật sự không có tâm trạng gì, giọng nói nhàn nhạt, khàn khàn: “Mệt mỏi, anh muốn ngủ một lát.”
Xem ra hôm nay ở phòng tập quyền anh thật sự không thoải mái.
Từ Chi cũng không nỡ trêu cậu nữa, đan tay vào trong tóc của cậu, sờ nhẹ nhàng, dỗ dành, “Được rồi, vậy anh ngủ đi, em về đây. Chắc lát nữa lão Từ sẽ phải đi nhà vệ sinh, tối nay uống quá nhiều rượu.”
“Nhịn.” Người nào đó bắt đầu trả thù riêng.
Từ Chi chọc ngón tay lên trán cậu, “Trần Lộ Chu, nói đi, anh yêu lão Từ phải không?”
“Không yêu.” Cậu cất giọng rầu rĩ, hoàn toàn không dỗ được, suy nghĩ lại vẫn là không nói gì, “….. Chịu thua.”
Từ Chi phát hiện có thể Trần Lộ Chu sẽ không vượt qua được trong một quãng thời gian.
“Hay là khi về Bắc Kinh nhập học chúng ta tách ra đi riêng đi, nếu không anh cũng khó chịu khi nhìn thấy em, ảnh hưởng tới tình cảm của hai chúng ta.” Từ Chi nói.
“Em dám.” Cậu vùi đầu, nâng mi mắt ngái ngủ lên, thờ ơ nhìn cô và nói, “Em tự nhìn cái nhà này của hai chúng ta đi, thứ bền chặt nhất chỉ có tình cảm của hai chúng ta.”
Từ Chi à một tiếng, dùng tay vỗ vào ván giường, “Thật không? Chẳng phải cái giường này khá chắc chắn sao?”
Cậu nghiễm nhiên không còn cách nào khác, “Có phải lỗ tai của em không tốt không? Hả?” Mắt còn không thèm mở, tùy tiện nhấc chân lên đạp một cách miễn cưỡng, “Nghe thấy không, tiếng cót két còn chưa đủ vang?”
“Tại sao khi làm em không nghe thấy?”
“Bởi vì khi đó em kêu to hơn.”
“Nói láo! Trần Lộ Chu!”
Cậu bật cười, trơ mặt ra nói, “Nói thật, cái giường này không chịu được mấy lần lăn qua lăn lại của hai chúng ta.”
“Dù sao cũng sắp về rồi mà.”
“Ừm.”
Từ Chi nhìn cậu, “Vậy anh đừng giận nữa.”
“Không giận, sẽ không nói gì. Không nói gì. Không nói gì.”
Từ Chi thấy buồn cười, cũng không đổ thêm dầu vào lửa nữa, hai người im lặng một lúc, trong phòng yên lặng, cho đến khi bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều.
Haiz, dỗ ngủ được rồi.
Từ Chi vừa mới chuẩn bị xuống giường về nhà, bên cạnh lại có tiếng động.
Một lúc lâu sau, người nào đó mất hết hy vọng vùi đầu vào gối, chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào….
“… Không ngủ được, không nói nên lời, đệch đệch đệch.”
Từ Chi cười điên.
Những ngày đó không chỉ Trần Lộ Chu không dám gặp Từ Quang Tễ mà ngay cả Lão Từ gặp Trần Lộ Chu cũng cảm thấy lúng túng, muốn nhiệt tình nhưng lại sợ sự nhiệt tình của mình làm người ta cảm thấy chột dạ, cũng may là sắp đến ngày nhập học rồi, Từ Quang Tễ không thể chờ đợi thêm, muốn đóng gói hai người họ mang về Bắc Kinh.
Từ Chi còn không nỡ thu dọn hành lý, “Bố, bố không nhớ con sao? Nghỉ hè con sẽ không về đâu.”
Từ Quang Tễ vẫn đang hồi phục sau khi bị bong gân mắt cá chân, dạo này còn chưa đi làm, hai cha con sớm chiều ở chung cũng cảm thấy chán. Ông ngả người trên ghế sô pha xem ti vi, ném cây gậy sang một bên, vừa bóc quýt vừa khó tin bảo: “Bố cũng thật sự phục Trần Lộ Chu, hai đứa ở cạnh nhau trong suốt kỳ nghỉ đông, về Bắc Kinh cũng phải ở cùng nhau mỗi ngày, thằng bé không thấy mệt mỏi khi ở bên cạnh con sao? Bố thấy chán ngấy rồi.”
Từ Chi nhét đống quần áo cả một năm vào vali, chiếc vali phồng lên không đóng được, cô dứt khoát ngồi bên cạnh nói, vừa kéo khóa vừa nói mà không thèm ngẩng đầu: “Sao có thể ạ.”
Chỉ có thể nói là Trần Lộ Chu quá biết cách yêu đương, dù sao cô ở bên cạnh cậu cũng không cảm thấy chán, cho dù không làm việc gì, chỉ yên lặng đọc sách với cậu một lát cũng cảm thấy rất thú vị. Bây giờ hai người chỉ đứng đắn được trong mấy tiếng đồng hồ đọc sách, những thời gian khác đều là nói linh tinh.
Từ Quang Tễ đột nhiên nhớ ra, chống gậy đi vào phòng ngủ, cầm hai cái túi ra ném lên vali của cô, “Cho con mang về Bắc Kinh ăn này.”
Từ Chi nhìn hai túi bánh bơ quen thuộc được đóng gói, trong lòng đột nhiên phản ứng, da đầu nhảy dựng lên, cổ họng như bị tắc nghẹn, một lúc lâu sau mới nghẹn hỏng hỏi: “Bố? Bố đừng nói với con là ngày hôm đó bố đến đường Tùng Bách để mua bánh bơ cho con nhé?”
Đương nhiên Từ Quang Tễ không biết suy nghĩ cẩn thận trong lòng con gái, không biết Từ Chi đang nói cái gì, khó hiểu hỏi lại: “Ừ, không phải con từng gọi điện thoại nói muốn ăn bánh bơ ở nhà sao? Hôm đó bố nghĩ con sẽ về sớm, tan làm liền đi mua cho con.”
Buổi tối, hai người cùng Chu Ngưỡng Khởi Lý Khoa ăn cơm, dọc đường đi về nhà, Từ Chi không nhịn được nói chuyện này với Trần Lộ Chu.
Trần Lộ Chu bóp mặt cô: “Vui chứ?”
Từ Chi mỉm cười, “Cũng không hẳn, chỉ là em cảm thấy có một số việc cần có thời gian chấp nhận từ từ. Tất nhiên em thấy thoải mái hơn nhiều khi biết bố em không hòa nhập vào một gia đình khác nhanh như vậy.”
Thật ra Trần Lộ Chu cũng như thế, có một số thứ cần thời gian từ từ chấp nhận.
Thời gian là con dao tốt nhất và cũng là liều thuốc tốt nhất.
Từ Chi nhớ ra: “Hôm nay bố em còn hỏi chúng ta có thấy chán không đó?”
Lúc ấy hai người đang đi trên một con đường cũ, Trần Lộ Chu kéo tay cô đút vào vào trong túi quần của mình, cúi đầu, “Chán?”
“Không phải, là bố em cảm thấy hai chúng ta chán ngấy.”
“Có vẻ như đồng chí Từ vẫn có ý kiến với anh.” Cậu cười.
Từ Chi cũng mỉm cười, đan mười ngón tay vào nhau trong túi của cậu, “Lão Từ thật sự không có ý kiến gì với anh, nhưng mà hình như mẹ em có ý kiến với anh đó.”
“Lại mơ thấy mẹ em?” Trần Lộ Chu đứng lại nhìn cô.
Từ Chi thở dài, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nói: “Ừ, còn mắng em trong mơ.”
“Mắng em như thế nào?”
“Mắng em không chăm chỉ học tập, suốt ngày quanh quẩn ở bên anh, nói em không hợp học kiến trúc, bảo em đừng lãng phí thời gian nữa, toàn là mấy câu đó lặp đi lặp lại.”
Không biết có phải dạo gần đây gia đình quá ồn ào làm phiền đến bà Lâm Thu Điệp hay không mà mấy ngày đó, hầu như đêm nào Từ Chi cũng mơ thấy bà. Trong giấc mơ hai người luôn cãi nhau, Từ Chi luôn thức dậy vào buổi đêm, sau đó cũng không ngủ được nữa, thỉnh thoảng nhắn tin cho Trần Lộ Chu, cậu luôn trả lời trong vài giây.
Điều này khiến Từ Chi rất sốc, dù là ba bốn giờ sáng hay nửa đêm cậu cũng nhắn lại, có đôi lúc lại trực tiếp gọi điện thoại dỗ dành. Lúc đó Từ Chi còn chưa biết, nhưng mãi sau này mới biết. Sau vụ việc làm gương lần trước Bắc Kinh, buổi tối di động của cậu đều bị tắt âm, chỉ có tin nhắn của cô là có âm thanh thông báo, đặt ở dưới gối.
Khi ấy những bông hoa đào sắp nở, lác đác có mấy nụ hoa đón gió ở đầu cành, ven đường thoang thoảng hương thơm, thi thoảng có chiếc xe lăn bánh qua, hai người bước đi chầm chầm. Đèn đường một mờ một sáng, tối mờ không rõ.
Từ Chi nắm chặt tay cậu, “Bà ngoại em nói gia đình thay đổi quá nhiều, phải thông báo với mẹ một tiếng. Hai ngày nữa em định đi thắp hương cho mẹ em, anh có muốn đi cùng không?”
Từ Chi đã nhắc đến chuyện này với cậu vài ngày trước, Trần Lộ Chu gật đầu đồng ý, còn đang định an ủi mấy câu.
Từ Chi mỉm cười tựa đầu vào vai cậu, ngửa đầu chỉ vào ngọn đèn đường sáng hoặc tối trên đầu, nói: “Không sao đâu, em đã nghĩ thông suốt rồi, cuộc sống mà, luôn luôn có những lúc u tối, chỉ khi nào trời sáng chúng ta mới can đảm đi về phía trước, còn khi trời tối, chúng ta đã nắm chặt tay của đối phương.”
Hiếm khi hai người không đấu võ miệng với nhau, Trần Lộ Chu không nhịn được cười.
Từ Chi còn đang kiên nhẫn bảy tỏ tình cảm của mình: “Trước đây em không nghĩ như vậy, nói ra điều này cảm thấy rất lạ, nhưng mà sau khi yêu anh, em chỉ hy vọng thế giới hòa bình. Sau đó em vô cùng hy vọng tình yêu và hận thù trên thế giới này trọn vẹn….”
Cậu từ từ dừng lại.
“Từ Chi, em biết hạnh phúc nhất trên đời là gì không?”
“Là gì?”
“Chính là trên đường đầy chó độc thân, chỉ có hai chúng ta yêu nhau. Em có thấy vui không?”
Trần Lộ Chu chỉ vào chiếc bóng của những người qua đường đơn độc lẻ loi, không nói làm Từ Chi cũng không chú ý, trên con đường này chỉ có họ là một cặp tình nhân.
Từ Chi cười, “Trần Lộ Chu, anh làm người đi, không sợ bị người ta đánh thì bớt nói vài câu lại.”
Cậu lại lười biếng nói thêm câu nữa, “Vậy em biết điều tồi tệ nhất trên đời là gì không?”
“Là gì?”
“Là bọn họ đều có ô, hai chúng ta không có.” Nói rồi, Trần Lộ Chu đút hai tay vào túi quần, đi lên hai bước, vừa đi vừa đùa cô, cười thật tươi, “Trơi mưa rồi, còn thế giới hòa bình gì nữa, em có bị ngu không.”
Từ Chi ngừng cười, khi ngẩng đầu nhìn lên, trên trán lập tức dính vài giọt nước.
Một giây sau, một âm thanh rung trời nổ đất, tiếng sấm mùa xuân nổ ầm ầm nơi chân trời, dường như mùa xuân Khánh Nghi tới rất nhanh, thậm chí Từ Chi còn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng ve kêu từ mùa hè năm ngoái, vang lên bên tai cô.
**
Trước ngày về Bắc Kinh, cả nhóm đến một hòn đảo nhỏ ở duyên hải Khánh Nghi chơi.
Trần Lộ Chu dẫn theo Từ Chi, Lý Khoa dẫn theo Trương Dư, Khương Thành dẫn theo Hàng Tuệ, chỉ còn lại Chu Ngưỡng Khởi và Thái Oánh Oánh mở to mắt nhìn nhau.
Những ngày này Khánh Nghi bắt đầu xuân, nhiệt độ và thời tiết tốt, nhưng gió biển vẫn rất lạnh, tất nhiên là không thể xuống biển được, cùng lắm là ở trên bờ biển té nước nhau.
Mấy cô gái cởi giày, chạy ra bãi cạn thích thú giẫm lên mặt nước.
Đây là lần đầu tiên Trương Dư nhìn thấy Từ Chi, thật sự không ngờ Từ Chi lại xinh như vậy, mặc dù biết ánh mắt của Trần Lộ Chu sẽ không quá tệ, nhưng mà thoạt nhìn, cô gái này đúng là xinh đẹp đến mức không thể cưỡng lại. Rõ ràng là khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, tròn và săn chắc, nhìn hơi bụ bẫm nhưng lại vừa phải, trong sáng. Đường nét trên khuôn mặt thanh tú, làn da cũng trắng, ở dưới ánh mặt trời không nhìn thấy rõ cả lỗ chân lông, mềm mại giống như một quả vải vừa được bóc ra, đầy đặn như trái táo, trang điểm nhẹ, mặt mày lạnh lùng, nhìn là biết là một cô gái sạch sẽ xinh đẹp, nhưng dáng người lại rất nóng.
Hàng Tuệ và Trương Dư đều học ở Nhất Trung, đương nhiên sẽ có đề tại nói chuyện, Hàng Tuệ xách giày đạp nước đi tới bên cạnh Trương Dư nói: “Nghe nói Trần Lộ Chu đã theo đuổi cô ấy rất lâu, không biết là có thật hay không. Một người khó gần ở năm cấp ba như thế, tớ còn nghĩ là cậu ấy chỉ có hứng thú với học tập và chơi bóng. Tớ còn nói với Khương Thành là có lẽ Trần Lộ Chu không hiểu việc yêu đương. Khương Thành lại nói chắc chắn với tớ là cậu ấy đã hiểu được từ lâu rồi, chỉ là chưa gặp được người mà mình thích thôi.”
Trương Dư cười, “Lúc tớ ngồi cùng bàn với cậu ấy, tớ đã biết cậu ấy rất am hiểu rồi, đa phần là không nhìn trúng con gái ở trường chúng ta.”
Hàng Tuệ: “Làm sao cậu biết?”
Trương Dư nói: “Khi đó tớ thích Lý Khoa, cả lớp không ai biết, nhưng cậu ấy lại biết.”
Hàng Tuệ cũng mỉm cười, “Thảo nào.”
Thái Oánh Oánh hét lên, “Hai cậu đang làm gì vậy, ở đây có ốc biển nè, có muốn nghe câu chuyện về biển không?”
Hàng Tuệ đạp nước đi qua, “Tới đây! Trương Dư, nhanh lên.”
Trương Dư: “Ừ, tới đây.”
Các cô gái đang tìm ốc biển ở khắp nơi, từng người cầm đi cầm lại, đặt bên tai nghe, cũng không biết là nghe được gì mà rất thích thú.
Hàng Tuệ: “Cái này hay này, còn cái này thì to.”
Từ Chi cũng cầm một cái, đặt bên tai: “Đây chẳng phải là tiếng đặt cốc thủy tinh bên tai sao?”
Trương Dư: “Nói chính xác thì chính là như vậy. Nghe âm thanh của ốc biển chỉ là một trò lừa đảo.”
Thái Oánh Oánh chơi một mình một kiểu. Cô ấy đập vào vỏ ốc một cách nghi ngờ, tự lẩm bẩm: “Sao tớ lại nghe như tiếng ruột của bố tớ nhỉ?”
Từ Chi: “…”
Trương Dư: “…”
Hàng Tuệ: “…”
Trần Lộ Chu và nhóm Khương Thành ngồi trên ghế cạnh bãi biển gọi một ít đồ uống, đánh bài và tán gẫu, lâu lâu lại liếc nhìn sang bên đó để chắc chắn rằng người vẫn còn đang trong tầm mắt của mình. Trông thấy Từ Chi xắn ống quần ngày càng cao hơn, càng chơi đã hơn, nước biển đã vượt qua đầu gối của cô.
Cậu cúi người, chống khuỷu tay lên đầu gối, tay vẫn thản nhiên chơi bài poker, chau mày nói lớn, “Từ Chi, sao em đi xa vậy?”
Từ Chi không trả lời, nhưng cũng không tiến lên nữa.
Chu Ngưỡng Khởi chẹp miệng, ném ra hai lá bài, “Tôi buộc hai cậu vào với nhau cũng được luôn, tách ra một lúc mà cũng không bỏ được?”
Trần Lộ Chu nhấp một ngụm nước dừa, bọn họ chơi bài đỏ năm, là đỏ năm của địa phương Khánh Nghi, cách chơi khá phức tạp và tốn não, cậu cúi xuống nhìn quân bài trên tay, chậm rãi đếm quân bài rồi từ từ ném ra hai lá bài, nói: “Chơi bài của cậu đi, bây giờ cậu là con chó độc thân duy nhất đấy.”
Lý Khoa ho khan một tiếng, lộ vẻ xấu hổ hiếm thấy, “Nói đúng ra thì bây giờ anh vẫn chưa thoát kiếp độc thân, vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu.”
Chu Ngưỡng Khởi buồn bã nói, “Hai cậu trở về lập tức dọn ra khỏi nhà của tôi.”
Trần Lộ Chu: “Ai thèm.”
Lý Khoa: “Đúng vậy, ai thèm.” Vừa dứt lời, sau khi thu dọn bài trên bàn, cậu ta lập tức chửi bới: “Mẹ kiếp, Chu Ngưỡng Khởi, cậu nhìn mà đánh được không? Tôi ở đây chặn đại ca cho cậu này.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Tay của cậu thối lắm, quên đi.”
Lý Khoa hoang mang nhìn cậu ta: “Hai chúng ta có cùng nhà không vậy anh Chu?”
Chu Ngưỡng Khởi: “Sau này tôi sẽ đổi nhà, tôi muốn sống cùng Trần Lộ Chu, cậu ta đánh bài không nói nhiều như vậy.”
Lý Khoa liếc xéo Trần Lộ Chu, “Bây giờ trong đầu cậu ta đang tính toán, nếu cậu ở bên phe cậu ta, muốn chơi đỏ năm thì trình độ của tôi với cậu ta ngang nhau, trình độ của cậu và Khương Thành khá chênh lệch, đội của chúng tôi chịu thiệt rồi.” Nói dòng liền ném ra một dãy bài hình hoa mai.
Trần Lộ Chu mỉm cười, Lý Khoa chợt cảm thấy có gì đó không đúng, thấy cậu chậm rãi rút ra một quân bài, ném lên bàn, đúng lúc cao hơn, Lý Khoa líu lưỡi: “Cậu ra bài hoa mai? Treo chủ?”
“Tôi đã treo từ trước rồi.”
“Mẹ kiếp, cậu chơi tôi, vừa nãy Chu Ngưỡng Khởi định ra bài hoa mai, cái vẻ mặt như con chó kia của cậu, tôi còn tưởng là trong tay cậu vẫn có.”
“Không biết đánh bài là dựa vào biểu cảm sao?” Trần Lộ Chu cười, ung dung lại tản mạn, vừa nói với cậu ta vừa nhìn sang phía Từ Chi theo thói quen, “Cậu không biết tính bài à? Tôi tưởng là cậu tính rồi chứ.”
Lý Khoa: “Vừa bị Chu Ngưỡng Khởi làm mất tập trung.”
Chu Ngưỡng Khởi lập tức thanh minh: “Này nhé, là do kỹ thuật của cậu không bằng người ta. Tài nghệ đánh bài đỏ năm của Trần Lộ Chu đến cả bố tôi là người có uy tín còn qua mặt được, cuối năm đều phải cho cậu ta hai bao tiền lì xì.”
Lý Khoa đếm số điểm bọn họ nhặt được, mặt không còn chút máu: “Chết tiệt, như này thì xuống sân khấu rồi còn đâu.”
Sau một vài ván đấu, Lý Khoa và Chu Ngưỡng Khởi đều không thể lên sân khấu được nữa, Trần Lộ Chu và Khương Thành xoay mình từ nông nô biến thành địa chủ, trực tiếp đánh ra hai quân K, đánh hết bài.
Lúc mấy người Từ Chi trở về thì bọn họ cũng kết thúc, Chu Ngưỡng Khởi hét toáng lên.
Từ Chi nói rồi tự nhiên ngồi vào lòng Trần Lộ Chu, hai chân Trần Lộ Chu mở toang, nhích người về phía sau, nhường vị trí giữa đằng trước cho cô, tựa cằm lên vai, mở đồ uống trên bàn đưa cho cô.
“Hử?”
Từ Chi nhận lấy, nhấp một ngụm rồi trả lại, dáng vẻ giống như đã quen được phục vụ, thoải mái dựa ra sau, ngả vào vòng tay Trần Lộ Chu, đầu tựa vào vai cậu, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm mấy câu, nội dung nhạt thếch, ví dụ như.
“Chơi đạp nước rất vui, hơn nữa không lạnh chút nào.”
“Em vừa mới viết tên của anh và lão Từ lên bãi cát, anh đoán xem ai sẽ bị nước cuốn trôi đi trước.”
Trần Lộ Chu cúi đầu chăm chú lắng nghe, thường xuyên mỉm cười, vuốt tóc cô, thỉnh thoảng lại hỏi, “Em có nhàm chán không vậy.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Chịu, chịu rồi, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt của hai người này còn dài hơn cả tuổi thanh xuân của tôi. Này, Lý Khoa, Lý Khoa….”
Không có ai đáp lại, Chu Ngưỡng Khởi hoang mang quay đầu, nhìn thấy Lý Khoa đang bất động, làm ngơ như không thấy cậu ta, cầm một bình sữa nhỏ Vượng Tử ân cần hỏi Trương Dư vừa mới đi nghịch nước về:
“Muốn uống không?”
Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Chạng vạng tối, bọn họ ngồi trên ghế ở bãi biển ngắm mặt trời lặn, chiêm ngưỡng những tia nắng đỏ thẫm rơi trên mặt biển, khiến toàn bộ thành phố Khánh nghi trở nên ấm áp, như lật tung bảng sắc màu rực rỡ, hòa trộn đủ mọi sắc thái kỳ lạ, màu của biển và trời hòa lẫn vào nhau, cảnh tượng thật sự khiến người xem cảm thấy thích thú.
Một nhóm thiếu niên hóng gió đùa nghịch trên bãi biển dài, tiếng cười đùa cuốn theo gió, bị những ngọn núi xung quanh cản lại, lần lượt cuốn đi theo nhịp thủy triều, cho đến khi bờ cát lưu lại những dấu chân với những hình thái khác nhau, cũng dần chìm trong dòng nước cuốn bất tận.
“Trời mưa rồi!”
“Chạy mau.”
Mọi người chạy tán loạn về khách sạn, chạy lên con đường cái, xách giày chạy vào trong xe ô tô, còn có mấy ngốc nghếch chạy xuống biển.
Cằm Trần Lộ Chu vẫn đặt trên vai cô, nhìn mặt biển dần xuất hiện những vòng tròn gợn sóng, nước bắn lên tung tóe, khẽ khàng hỏi bên tai cô một câu: “Có chạy không?”
Hai người ngồi trên ghế ở bãi biển có mái hiên che nắng trên đầu, Từ Chi ngả người ra sau, dụi đầu vào vai cậu, “Không chạy, dù sao anh cũng ở đây, còn có mái hiên che nắng mà, không ướt được.”
Trong khoảnh khắc đó, cơn mưa xối xả ập vào mái hiên che nắng kèm theo những tiếng sét.
Dưới mái hiên không còn âm thanh nào khác, cũng không tiếp tục nói chuyện, hai người say sưa hôn nhau.
**
Sau khi bị mưa ướt, Từ Chi tắm rửa rồi nằm trên giường, chán nản chơi điện thoại một lúc. Trần Lộ Chu còn đang tắm, tiếng nước trong phòng tắm đổ ào ào xuống đất, Từ Chi bò dậy khỏi giường, đi lại trong phòng cậu một hồi, trên mặt đất có một chiếc vali đã được sắp xếp gần xong, chỉ có mấy bộ quần áo và ống kính máy ảnh, cậu ném đồng phục bóng chày màu đen vừa mặc lên phía trên, hình như muốn mang về Bắc Kinh.
Bên dưới còn có một quyển sách, Từ Chi tò mò lấy ra nhìn.
― Tuyển tập những bài văn xuất sắc nhất của Nhất Trung thành phố.
Vẫn còn giữ thứ này sao, không hổ là Trần đại thi nhân.
Từ Chi mỉm cười, thờ ơ lật mở một trang.
Câu nói đầu tiên bất ngờ đập mắt cô, nụ cười trên khóe miệng Từ Chi hơi thu lại, tim cô chợt đập thình thịch, câu nói này quá quen thuộc, những chữ ấy như có ngọn lửa cháy lên phản chiếu trong mắt cô. Từ Chi luôn cảm thấy ở một mức độ nào đó, câu nói này đã giúp cô rất nhiều, cũng bởi vì câu nói này mà cô từng có ấn tượng tốt về Đàm Tư, cảm thấy cậu ta quá trưởng thành, không giống những chàng trai mười tám, mười chín tuổi. Nhưng, cô không ngờ câu nói ấy lại xuất hiện ở đây.
“Trên đời không có sự tuyệt vọng chân chính, chỉ có tư tưởng mới vây khốn tù nhân.”
Mắt lại nhìn xuống phía dưới.
― Lớp một Tông Sơn, Trần Lộ Chu.
Tuy nhiên, còn không đợi Từ Chi kịp phản ứng.
Một tờ giấy chậm rãi rơi xuống trang sách, cô nghĩ là thẻ đánh dấu trang hay gì đó, cũng không để ý định nhặt về cho cậu, đến khi nhặt lên mới phát hiện đó là một lá thư mỏng, nét chữ quen thuộc nhưng nắn nót hơn bình thường, nét chữ chỉnh chu hơn, từng nét đều đặn và mạnh mẽ, thấm vào mặt sau của tờ giấy, nét chữ cũng mới, hình như mới được viết không lâu.
Nghĩ là ghi chú hoặc gì đó, Từ Chi nhìn lướt qua, định nhét lại vào cho cậu.
Tuy nhiên, ba chữ đầu tiên đã khiến cô khựng lại, đôi mắt như bị gỉ sắt bao phủ, nhìn chằm chằm vào mảnh giấy không nhúc nhích, không nhịn được đọc từng câu từng chữ.
Mới chỉ đọc xong dòng đầu tiên, chóp mũi Từ Chi đã bắt đầu phiếm hồng, trái tim như bị ai đó nắm lấy, bóp mạnh. Nước mắt đã khô cạn từ lâu bỗng dưng trào ra, mới đầu cô còn không để ý, cho đến khi tờ giấy mỏng kia bị thấm vào, Từ Chi không khỏi siết chặt ngón tay, môi mím chặt, cố kìm nước mặt lại. Nhưng càng kìm nén thì càng không nhịn được, những nét chữ trong tầm mắt đã hoàn toàn nhòe đi, nhưng từng chữ đều chân thành đến mức khiến tim cô đau ê ẩm.
“Cô Lâm, xin chào, cháu tên là Trần Lộ Chu, là bạn trai của Từ Chi.
Từ Chi từng nói rằng cô yêu cầu bọn cháu chia tay trong giấc mơ, vâng, cháu có chút lo lắng nên đã tự tiện viết bức thư này, hy vọng sẽ không làm phiền đến cô.
Trong khoảng thời gian cô ấy ở bên cạnh cháu, cô ấy đã kể với cháu rất nhiều về chuyện của cô, từ vài ba câu nói cháu có thể thấy rằng, từ nhỏ Từ Chi đã rất khâm phục cô. Sau khi cô đi, đó là một cú sốc rất lớn đối với cô ấy. Đầu tiên, cháu rất cảm ơn vì cô đã nuôi dưỡng một người con gái ưu tú như vậy, cũng thật đáng tiếc vì cô không thể đồng hành cùng cô ấy đi tới hết cuộc đời.
Thứ hai, chú Từ nói Từ Chi và cô thường hay cãi nhau, nhưng thật ra cô rất yêu cô ấy, chỉ là lại quen đối xử nghiêm khắc với cô ấy. Cô ấy cũng luôn muốn được cô chấp thuận. Có lẽ trước đây thành tích của cô ấy không tốt, nhưng có thể là cô không biết, cô ấy thi đại học được 738 điểm, được nhận vào đại học A với thành tích đứng nhất toàn trường, bây giờ là sinh viên ngành kiến trúc của trường đại học A, thành tích vô cùng ưu tú.
Mục đích của việc viết lá thư này là muốn nói cho cô biết, thật ra Từ Chi rất giỏi, rất yêu mến cô. Cô ấy nói rất hiếm khi mình mơ thấy cô, nhưng lần nào mơ thấy cô, cô cũng đều nói những lời không tốt, cháu nghĩ có lẽ là cô không hài lòng về cháu, có thể là vì cháu chưa chính thức chào hỏi cô.
Cuối cùng, cháu rất yêu cô ấy, không muốn ban đêm cô ấy mơ thấy cô rồi lại thức giấc nữa.
Cô ấy cũng rất nhớ cô, nếu như lần sau tiếp tục mơ thấy cô, cô có thể nói yêu cô ấy được không?
― Trần Lộ Chu.”
Nhìn thấy hàng chữ cuối cùng, sự chua xót khó nhịn trong lồng ngực Từ Chi không chịu nổi trào ra, cô bật khóc nấc lên, nước mắt trên khóe mắt như đê vỡ.
Cách thể hiện tình yêu của Lâm Thu Điệp và lão Từ khác nhau, người ta thường nói tình cha như núi, nhà bọn họ thì ngược lại, tình mẹ của Lâm Thu Điệp lại nặng hơn. Mặc dù lão Từ cũng thường xuyên dỗi cô, nhưng ông không tiếc lời khen ngợi cô, luôn giương cao tình cha như núi và cỗ vũ cho cô.
“Niếp Niếp à! Con là giỏi nhất!”
“Niếp Niếp! Bố yêu con!”
“Niếp Niếp nhà chúng ta chính là tiên nữ hạ phàm! Sao bố có thể hạnh phúc như vậy! Sinh ra một bảo bối!”
Ngọn núi của Lâm Thu Điệp từ trước tới nay chưa bao giờ động đậy, rất ít khi khen cô, trong ký ức của Từ Chi đều là những lời bất mãn và chỉ trích của bà ấy.
“Từ Chi, rốt cuộc con có hiểu chuyện hay không vậy?”
“Từ Chi, thi được từng này điểm ai đi họp phụ huynh cho con.”
“Từ Chi, con có thể khiến mẹ bớt lo được không?”
Càng trớ trêu thay, lúc bà Lâm Thu Điệp còn sống, Từ Chi luôn muốn chứng minh bản thân lại khiến bà thất vọng đến cực điểm, nhưng sau không lâu sau khi bà mất, cô được nhận vào trường đại học số một cả nước với tư cách là một con ngựa chiến.
Nhưng, bà Lâm sẽ không bao giờ biết được. Trong ký ức đến khi chết đi của bà, đứa con gái đó đều là đồ vô dụng.
Cảm giác tiếc nuối này không có cách nào bù đắp được, đã vô số lần Từ Chi hối hận vì sao mình không cố gắng sớm hơn. Cô canh cánh trong lòng, lại không thể buông bỏ được nên chỉ còn cách vờ như không quan tâm, cho nên sau này không còn nhạy cảm với cảm xúc nữa. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, sẽ có người tinh tường nhận ra sự hối tiếc của cô, thậm chí còn ngây thơ nghiêm túc viết một bức thư để xua tan sự nuối tiếc trong lòng cô.
Thời điểm Trần Lộ Chu bước vào, Từ Chi đang ngồi trên mặt đất, đặt lá thư của cậu trong lòng, khóc để đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Cậu thở dài, đi tới ôm lấy cô đặt lên giường, trên cổ còn vắt khăn bông, đứng bên cạnh giường, giơ tay rút khăn giấy ở tủ đầu giường, vừa khom lưng lau nước mũi cho Từ Chi vừa nhẹ nhàng cười với cô, “Khóc ghê vậy, anh khá tò mò là đã có chuyện ra xảy ra?”
Từ Chi cũng bật cười, lau mặt xong, cô vùi mặt vào eo của cậu. Trần Lộ Chu đang cởi trần, cơ bụng cứng cỏi phân bố đều, đường nhân ngư và gân xanh gợi cảm nổi trên da, áp vào trán cô. Cô nhìn xuống mũi chân, hít sâu một hơi rồi nói: “Trần Lộ Chu, thật ra là em không cam lòng.”
“Anh biết.” Cậu cúi đầu, đưa tay chạm vào mái tóc cô, “Khóc được là ổn rồi.”
“Ngày có kết quả thi đại học, thật ra em rất khó chịu, cả thế giới em chỉ muốn cho mình bà ấy biết, nhưng cố tình bà ấy lại là người duy nhất không biết.”
“Từ Chi, có đôi lúc số mệnh là như vậy. Em càng muốn làm gì, ông trời càng không để em được như ý. Chỉ cần em bỏ nhiều công sức hơn, ông trời sẽ cho em thành công.”
Từ Chi trầm tư, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt, nghĩ thấy cũng phải.
Trần Lộ Chu: “Em đang suy nghĩ điều gì vậy?”
Từ Chi chợt nhận ra, gật đầu: “Rất có lý, lúc em chơi đùa với anh cũng giống như vậy.”
Trần Lộ Chu không thở nổi, tay còn đang chạm vào tóc cô, cụp mắt, cúi đầu liếc xéo cô: “…. Em có tin bây giờ anh ném em đi không?”
Từ Chi chớp mắt: “Em còn đang khóc đó.”
Ông vua xấu tính lại bắt đầu: “Khóc xong rồi ném.”
Ném cả đêm cũng không ném đi được, Từ Chi nhìn cậu thu dọn hành lý, đồ của cậu ít hơn của cô, rõ ràng người này cũng thay quần áo suốt ngày ở trường, mà tại sao trong vali hành lý chỉ có mấy bộ quần áo? Cuối cùng Trần Lộ Chu khóa vali lại, đẩy nó dựa vào tường, ngồi trên vali hành lý, có lẽ là nhàm chán nên cứ im lặng nhìn nhau như vậy một lúc lâu, trên cổ còn vắt chiếc khăn bông màu đen, một người ngồi trên giường, ánh mắt dính chặt lên người đối phương.
Nhìn một lúc, cười một lúc, lại nhìn một lúc, rồi cười một lúc.
Không biết là đang vui vì điều gì, nhưng họ nghiên cứu vẻ mặt của nhau với vẻ thích thú, nhìn như thế nào cũng không thấy chán, giống như trong xó góc bị người ta bỏ mặc, bọn họ tự xây một lâu đài và vườn hoa hồng dành cho riêng mình, không cần thêm phong cảnh dư thừa nào nữa, chỉ cần nhìn ngắm như vậy thôi cũng rất thú vị.
Trần Lộ Chu lười biếng dựa vào tường, chiếc vali dưới chân vẫn còn đang lăn từ từ, mũi chân chống lên mặt đất, cậu giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái giống như một khẩu súng, thản nhiên bắn cô một phát.
“Bàng!” Còn lồng tiếng vào nữa, đúng là trẻ con.
Từ Chi cười đau cả bụng, “Ngây thơ.”
“Em yêu Trần Lộ Chu.”
“Bàng!” Lại nả thêm một phát súng, còn híp lại một bên mắt, “Em thật sự rất yêu cậu ta, rất yêu. Bàng, bàng, bàng, em yêu cậu ta đến chết.”
Từ Chi cười như điên, “Bị điên rồi sao, Trần Lộ Chu, anh có trẻ con quá không vậy.”
“Không trẻ con như em, chó nhỏ vẫy đuôi.”
Từ Chi không nói nhiều, lấy điện thoại ra: “Này, Trần Kiều Kiều, em có tải một bộ phim tên là《 Điều kỳ diêphòng giam số 7》, xem xem ai sẽ khóc đi.”
Cậu ngồi trên chiếc vali, dựa lưng vào tường, chẹp miệng, “Haiz, vậy thì em thật sự nhàm chán.”
….
Nhưng khoảnh khắc đó, Từ Chi thật sự hy vọng mọi tình yêu trên thế giới này đều trọn vẹn, hận thù sẽ biến mất, dù là sóng lớn ngàn dặm hay là mây mù cũng không đến gần cậu, núi non gió lớn cũng không ngăn cản được cậu.
***
Ngày ấy, xuân về trên đất, cỏ mọc chim bay, hoa tàn rồi lại nở, một năm nữa trôi qua.
Ve sầu mùa hè ở Khánh Nghi vẫn ồn ào như mọi ngày, chàng thiếu niên ở ngõ Di Phong vẫn luôn thắng thế.