Buổi trưa hôm nay, Từ Quang Tễ ăn cơm tại nhà ăn, vẫn là những món cũ, có những món chỉ còn cơm thừa canh cặn, tình cờ gặp được bố của Thái Oánh Oánh. Lão Thái trước kia là chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh, dù là người cô đơn góa vợ, nhưng con đường sự nghiệp thăng tiến, mới lên chức phó giám đốc bệnh viện, sắc xuân phơi phới cầm lấy chiếc hộp đựng cơm hình Hello Kitty của mình đặt bên cạnh Từ Quang Tễ rồi ngồi xuống, “Lão Từ, ông cũng không về sao?”
Từ Quang Tễ cúi đầu ăn cơm khô, cảm giác bên cạnh có bóng người ngồi xuống, theo bản năng nhìn chiếc đùi gà mình ngâm tối qua, lặng lẽ ôm khay cơm vào trong lồng ngực.
“Ông khinh thường người ta quá đấy, ai mà không có chứ.” Phó viện trưởng Thái oai phong lẫm liệt mở hộp cơm của mình ra.
Từ Quang Tễ im lặng nhìn lướt qua, đúng thật là không có.
Viện trưởng Thái yên lặng cầm đũa, chuyển đề tài, “Nghe Oánh Oánh nói, lần này Từ Chi thi không tệ, được hơn 700 điểm.”
Cái miệng của Thái Oánh Oánh còn thích thêm mắm thêm muối hơn cả dì xào rau trong nhà ăn, Từ Quang Tễ xúc cơm: “Không cao đến mức ấy.”
Lão Thái biết mấy năm nay Từ Quang Tễ khiêm tốn đến mức hận không thể làm người khác quên mất rằng mình tồn tại. Những năm huấn luyện gian khổ đã khiến ông không thể không tin tưởng mấy câu danh ngôn phong thủy của mẹ ông, là do ông quá thuận lợi, giỏi giang, ông trời nhìn thấy mà ghen ghét, nên Thu Điệp mới chọc phải những thứ ô uế đó.
“Tôi biết bà cụ nhà ông là người mê tín, ông là người đã được tiếp cận nền giáo dục chính thống.” Lão Thái dùng chiếc đũa vét quanh hộp cơm, “Chuyện nên chúc mừng vẫn phải chúc mừng.”
“Tôi cũng chưa nói là sẽ không chúc mừng con bé.” Từ Quang Tễ ngẩng đầu, đẩy lại chiếc kính trên mặt, “Đợi có điểm thi chính thức rồi nói, Thái Thái nhà ông thì sao?”
“Đừng nói nữa.” Phó viện trưởng Thái thở dài, lặng lẽ cúi đầu bắt đầu lùa cơm, “Phát huy còn ổn định hơn cả huyết áp của tôi, cũng không lấy thêm nổi một điểm về cho tôi nữa. Nếu như nó không muốn học lại, chắc sẽ tìm đại một trường nào đó để đi học vậy.”
Từ Quang Tễ đau lòng gắp chiếc đùi gà của mình qua, “Này, ông ăn đi.”
Lão Thái lại gắp trả lại, Từ Quang Tễ tưởng rằng ông ấy không cần, đang định nói vài câu khách sáo, rằng Oánh Oánh nhà ông đúng là không dễ nuôi.
Lại thấy viện trưởng Thái chấm đùi gà vào đĩa tương trên khay cơm của ông, không chút khách sáo bắt đầu ăn, mãn nguyện nói, “Cảm ơn nha, tương ông làm ngon thật, lần sau bảo Thái Thái qua nhà ông lấy một ít.”
Từ Quang Tễ: “….”
“Nhưng mà có chuyện này,” Lão Thái vui vẻ ăn đùi gà của ông, đột nhiên nhớ ra, “Tôi phải nhắc nhở ông một chút, có phải Từ Chi nhà ông yêu sớm rồi không?”
Từ Quang Tễ đặt đũa xuống, “Ông nghe ai nói vậy?”
“Trước tiên ông cứ bình tĩnh cái đã.” Lão Thái cũng không tập trung ăn đùi gà được nữa, lập tức lau miệng giải thích: “Sau ba lần thi thử có mở một cuộc họp phu huynh, lần đấy ông không đi mà. Tôi gặp một thằng bé ở văn phòng giáo viên, trên cổ nó đeo một sợi dây chuyền, chính là sợi dây mà Thu Điệp để lại cho Từ Chi. Nhưng khi đó tôi thấy thành tích của Từ Chi nhà ông rất ổn định, sợ sau khi ông biết sẽ quá kích động làm ảnh hưởng đến chuyện thi cử của con bé, nên tôi chưa dám nói.”
Ánh mắt Từ Quang Tễ như bó đuốc nhìn chằm chằm ông ấy, không nói lời nào.
“Ông đừng nhìn tôi như vậy, bây giờ đã thi xong rồi, ông cũng không cần phải kích động nữa. Xem khi nào thích hợp thì tâm sự với con bé đi, đúng là yêu đương vào lúc này thì có hơi sớm. Về điểm này thì tôi rất yên tâm về Oánh Oánh nhà tôi, vẻ ngoài con bé không xinh như Từ Chi nhà ông, thành tích còn bết bát như vậy, nếu có người thích nó á,” Lão Thái đóng nắp hộp cơm lại, tự tin tràn đầy nói, “Tôi sẽ là người đầu tiên dẫn thằng bé đến bệnh viện chúng ta khám mắt.”
**
Cơn mưa to gột rửa toàn bộ thành phố. Sau khi mưa tạnh, bầu trời càng trở nên sạch sẽ, cây lá xanh um tốt tươi nhờ được nước mưa cọ rửa, trên phiến lá còn lấp lánh ánh nước, một mùa hè rộn rã nữa lại tới.
Từ Chi đi tới phòng trọ mà Đàm Tư thuê. Không có người ở đây, cửa phòng đóng kín hơn cả lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, bạn cùng luyện thi phòng bên cạnh nói cậu ta đã về nhà lúc chiều rồi, buổi tối mới quay lại.
Từ Chi chậm rãi đi xuống dưới lầu, bây giờ mới đánh giá tòa nhà hình ống này. Người trọ ở khu nhà này hầu hết đều là học sinh lớp 12, bởi vì ở đây rất gần Nhất Trung.
Ở trong nước, Nhất Trung vô cùng lợi hại, thủ khoa của các huyện, thậm chí các tỉnh lân cận đều muốn thi vào đây, cho nên có khá nhiều học sinh ở nơi khác đến. Học sinh lớp mười hai bình thường đều thích thuê nhà ở bên ngoài, bởi vì ở ký túc xá 10 giờ đã phải tắt đèn rồi.
Nghe nói trước mấy tháng thi đại học, ở đây đến 4-5 giờ sáng mà đèn đuốc vẫn còn sáng trưng. Tại môi trường chém giết cấp địa ngục này, khó trách tính tình Đàm Tư lại không ổn định.
Thành phố Khánh Nghi thường hay mưa gió, bức tường của tòa nhà cũng vì vậy mà ẩm ướt, bốc lên mùi ẩm mốc.
Từ Chi đi xuống lầu một, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong phòng.
“Bây giờ còn chưa có điểm thi chính thức, mẹ và bố con đã thương lượng rồi, bố mẹ vẫn hy vọng con ra nước ngoài, không cần phải học lại một năm.”
“Dạ, sao cũng được.”
Giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất có sức hút.
Từ Chi theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, cửa chống trộm không đóng, một bóng hình theo ánh đèn in lên hành lang. Ở trong tòa nhà hình ống cũ kĩ, nhỏ hẹp, mặt tường mốc meo sỉn màu này, bóng dáng cao ráo sạch sẽ kia trông vô cùng hấp dẫn.
Góc tường dán chi chít những miếng dán đuổi muỗi, còn có các loại hương diệt muỗi, thậm chí có loại còn chưa dùng, không khó để nhận ra chủ nhân là người khó tính, không dễ hầu hạ.
Người phụ nữ lại mở miệng lần nữa: “Con bé kia, tóm lại vẫn phải nói rõ với mọi người, nhân lúc vẫn còn sớm con hãy…..”
“Vâng, con đã là nói tùy mẹ rồi mà. Đừng nói người kia không phải là bạn gái con, cho dù là bạn gái thật cũng không sao cả, mẹ bảo chia tay thì chia tay.” Cách nói chuyện thật gợi đòn.
Cánh cửa khép hờ, Từ Chi nhìn qua khe cửa, trông thấy một người phụ nữ trung niên khí chất nhã nhặn ngồi trên sô pha, nhưng không nhìn thấy mặt. Giọng nói của người phụ nữ đó làm Từ Chi nhớ đến mẹ của mình là bà Lâm Thu Điệp, chất giọng gần giống nhau, dịu dàng sắc bén, lúc tức giận cũng từ tốn bình tĩnh. Trên người bà mặc chiếc váy hoa nhí màu vàng nhạt, trong trí nhớ của Từ Chi, mẹ cô cũng có một chiếc váy giống vậy.
“Con còn ngụy biện nữa à!” Bà ấy suýt nữa nổi trận lôi đình, đập mạnh chén trà xuống mặt bàn, “Không phải bạn gái con, vậy con dẫn vào nhà làm gì? Nếu mẹ không tới, liệu hai đứa đang chuẩn bị làm gì? Con còn không xem trên người con đang mặc cái gì ư, không phải là mẹ cấm đoán con yêu đương, nhưng có một số chuyện con đừng khiến cho mẹ không thu dọn được! Bố của cô bé đó cũng không phải dạng dễ chọc vào đâu.”
Dường như cậu ta khẽ cười lạnh.
“Vậy thì càng tốt, bố mẹ cũng đỡ phải tốn công nghĩ lý do để ném con qua nước ngoài nữa.”
“Thái độ của con là sao đây! Chê bố mẹ quản nhiều đúng không? Con không hài lòng chỗ nào, cứ nói thẳng ra, chứ đừng nói chuyện với mẹ bằng cái giọng đó.”
Chủ nhân của chiếc bóng kia xoay người lại, đứng ở huyền quan. Người kia cao gầy, ỷ vào vóc dáng ưu việt của mình mà ăn mặc rất tùy ý, trông giống như… “vừa bị bắt gian tại giường”, hình như vội quá nên chỉ kịp mặc vội quần áo lên.
Bên trên mặc áo đồng phục bóng rổ rộng thùng thình, phía dưới là quần đồng phục có in logo của trường Nhất Trung, nhưng bả vai cậu ta rất rộng, trông vô cùng cân xứng, tuy mảnh khảnh mà không gầy gò, đường cong lưu loát rắn rỏi, là kiểu nam sinh “móc áo” đang phổ biến hiện giờ.
Từ Chi nhớ rằng Thái Oánh Oánh từng nói, Nhất Trung không chỉ nổi tiếng về thành tích tích, ngay cả trai đẹp cũng rất lôi cuốn.
Ánh mắt Từ Chi nhìn lên chiếc quần có in logo của trường Nhất Trung, so với đồng phục hoa hòe hoa sói của Duệ Quân, đồng phục của Nhất Trung hóa ra lại ngay ngắn kỷ luật đến vậy.
Nhưng anh chàng này hiển nhiên không phải người nghiêm chỉnh gì. Cậu ta dựa vào tủ giày, một tay đút túi, áo khoác đồng phục vắt lỏng lẻo trên vai, một chân lười nhác dẫm lên quả bóng rổ được ký tên chi chít. Dưới cơn giận dữ của mẹ, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh gọi cơm ở ngoài.
“Con lại gọi cái gì thế!” Người phụ nữ hiểu cậu rõ như lòng bàn tay, “Con suốt ngày chỉ biết ăn thôi sao?”
“Ăn cũng không được ư?” Cậu đổ thêm dầu vào lửa, “Để khi nào con tới hỏi bệnh viện, rằng có phải năm đó con sinh ra đã quên nói cho con biết, con được làm bằng sắt hay không.”
“Con cứ phải nói chuyện đâm chọc theo kiểu đó sao?”
Cậu thở dài, “Ôi, chẳng phải ngày đầu tiên thấy con, mẹ đã biết con là kẻ chuyên đâm chọc rồi sao?”
Chao ôi, từ lúc sinh ra đã cầm dao rồi ư.
Người phụ nữ dường như cảm thấy tự làm bậy nên trầm mặc một lát, lảng sang chuyện khác, “Cả tối qua con ở đồn cảnh sát với ông nội con à?”
“Nếu không thì? Đối phương cũng đâu chịu tự hòa giải.”
“Nói nhảm, đó là kẻ chuyên ăn vạ, cũng chỉ có ông nội con mới bị lừa thôi.” Bà hơi dừng lại, thấy có vẻ như cậu không muốn bàn luận về người lớn, bèn quay về chủ đề cũ, “Cô gái ban nãy, là lần đầu tiên con dẫn về hay là hai đứa đã…”
“Phục, con đã nói cậu ấy không phải, mẹ muốn nghĩ sao thì nghĩ, con lười phải giải thích.” Mất kiên nhẫn đến cực điểm.
Hành lang yên tĩnh, tiếng ve ngoài cửa sổ kêu râm ran, làm dịu đi những âm thanh bất hòa, cuối cùng giọng điệu người phụ nữ cũng trở nên dịu dàng hơn….
“Mẹ mặc kệ con, dù sao con cũng sắp phải ra nước ngoài rồi, những chuyện bê bối đó mau giải quyết hết đi cho mẹ. À mà, tối qua lúc con ở đồn công an gọi điện cho mẹ, mẹ đang mở họp ở đài, đến ba giờ sáng mới két thúc, sáng nay nhận được cuộc gọi của cảnh sát mới biết, không phải cố ý phớt lờ cuộc gọi của con.”
“Vâng, con hiểu rồi.” Cậu bất ngờ trở nên dễ nói chuyện, cũng không tính toán hơn thua gì với bà nữa, cũng không muốn hỏi sau ba giờ thì sao. Cậu nắm tóc như một con lười, chậm rì rì đứng dậy khỏi tủ giày, “Con đi nằm một lát đây.”
Người phụ nữ gọi cậu lại: “Đợi đã, con đi thay quần áo đi, theo mẹ đến nhà giáo sư Tưởng một chuyến.”
Cậu ta cười tức giận, lại im lặng cúi xuống, dựa vào tủ giày, “Thà mẹ cứ đưa con đến đội quốc gia báo cáo hạng mục người máy thì hơn.”
Lúc nói lời này, không hiểu sao Trần Lộ Chu lại bất thình lình quay đầu nhìn ra hành lang, đột nhiên chạm phải ánh mắt của Từ Chi ngoài cửa. Nhưng lúc này cậu không để ý, mau chóng quay mặt đi, nhắm hai mắt dựa vào tủ giày, như thể tất cả đều là không khí, không biết xấu hổ mà tiếp tục kháng nghị với mẹ:
“Mẹ à, cả một ngày con không ngủ rồi, muốn con hộ tống mẹ thì cũng phải đợi đến ca làm việc chứ…”
“Trần Lộ Chu! Con có thể nghiêm túc hơn một chút được không!”
Giống thật, từ nhỏ tính cách Từ Chi đã nghịch ngợm, không biết cách nói chuyện, lúc bà Lâm Thu Điệp dạy dỗ cô cũng nói: Con có thể nghiêm túc hơn một chút được không?
Cậu ta thở dài, “Ôi, mẹ, mẹ đừng tức giận, lời không nghiêm túc hơn con còn chưa nói đâu. Nhưng mà, con chưa bao giờ làm trái lời bố mẹ có phải không, nói theo lời của bọn Chu Ngưỡng Khởi thì ít nhiều gì con cũng được coi là con trai cưng của mẹ, dù là ra nước ngoài hay đi học lại, tùy vào quyết định của bố mẹ. Con cũng bảo đảm, sau này con quen bạn gái nhất định sẽ để bố mẹ duyệt qua trước rồi mới làm, được không? Con có thể đi ngủ chưa?”
“Con thật sự không biết tốt xấu….”
Giọng người phụ nữ trung niên đến đây thì dừng lại, bởi vì đột nhiên nhìn thấy gương mặt của một người lạ ở bên ngoài.
Từ Chi nhớ lại những ngày tháng cãi nhau với mẹ mình, cuộc cãi vã như thế này, nghe mà thấy thắm thiết. Từ Chi dựng đứng lỗ tai như con thỏ, từng bước chậm rì rì đi xuống cầu thang, người thông minh nhìn phát là biết ngay cô đang “hóng hớt”.
Trần Lộ Chu kiệt sức ngửa đầu thở hắt ra một hơi, vừa cạn lời vừa không biết làm thế nào cho phải, “Mẹ, con thực sự buồn ngủ lắm…”
Còn chưa nói hết, dường như nhận ra ánh mắt mẹ mình đã nhìn sang hướng khác, vì thế lại nhíu mày, mất hứng quay đầu lại.
Mây đằng chân trời đỏ rực, tà dương như được vẽ nên từ tranh sơn dầu, chỉ bằng vài nét bút ít ỏi, ánh chiều le lói hắt lên hàng hiên như một bức tranh.
Tầm mắt lại giao nhau thêm lần nữa, thật ra trong mắt cả hai đều không có cảm xúc gì, vô cùng lạnh nhạt, giống như hai ly bia lạnh nổi bọt trắng chạm vào nhau giữa ngày hè, không biết là ai nồng nhiệt hơn.
Chàng trai mặt mũi sáng sủa, trông rất lạnh lùng, mi mắt và môi đều rất mỏng, khi không cười sẽ lộ ra vẻ “không dễ lừa gạt”.
Từ Chi là gương mặt tròn, mặt mày ưa nhìn, trông rất ngoan ngoãn, nhưng đôi mắt lại bình tĩnh sắc bén, dù ở bất khi nào cũng có cảm giác là người ngoài cuộc, vì thế sẽ có người đánh giá cô là “không có ý tốt”.
Không dễ lừa gạt và không có ý tốt, vậy thì ngại quá, ai lên tiếng trước người đó thua.
“……..”
“….….”
Nhưng thực ra trong lòng Từ Chi đang do dự xem mình có nên nói xin lỗi hay không, ví dụ như “Xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là khi nghe giọng của mẹ cậu, tôi chợt nhớ đến người mẹ đã khuất của mình…”
Hình như nói vậy cũng không ổn.
Sau đó, cô nhìn vào mắt cậu, đột nhiên nhớ lại lời lão Từ từng nói, lòng ngay thẳng nhìn người, sẽ không quá ngốc. Anh giai này, thật tâm hay không khó mà nói, nhưng ánh mắt rất thẳng, dù sao cũng không dễ bị gạt, chữ thông minh đều viết trong ánh mắt.
Từ Chi nghĩ bụng, hay là cứ thành tâm thành ý nhận sai, xin lỗi với người ta đi, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị một câu chặn lại.
“Chi bằng, chúng ta thêm Wechat đi, lần sau muốn nghe ai mắng, cứ báo với tôi, tôi sẽ mua vé cho cậu, rồi xếp chỗ cho cậu ngồi trước cửa?” Trần Lộ Chu kéo áo khoác đồng phục trên vai xuống, buộc vào eo, không biết là che cái gì, sau đó nhướn nửa người ra, vẻ mặt như đang nghĩ cho cô vậy, “Đứng nghe người khác bị mắng thì mệt lắm.”
“Xin…”
Lỗi.
Từ Chi còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” lớn, cậu ta đóng cửa mạnh đến nỗi rung cả đất trời, đúng là một người kỳ lạ. Một luồng gió lạnh ập đến, đập thẳng vào mặt cô.
Cây cối ngày hè đỏ rực như màu khăn quàng đỏ, bóng cây hắt lên mặt đất, bên tai Từ Chi vẫn truyền đến âm thanh mơ hồ từ trong căn phòng, cùng với tiếng ve ngoài trời, làm rung động cái nóng nực của ngày hè tháng sáu.
“Miệng con ngậm thuốc súng đấy à?” Bà giống y hệt Lâm Thu Điệp, cũng có miệng ngậm “vàng ngọc”, dù thế nào cũng không chịu buông tha cho cậu, “Có ai bắt chuyện với con gái như con không? Vận đào hoa khiến con cảm thấy tự hào lắm hả? Không nói chuyện bình thường được sao?”
“Không nói nữa, cứ như vậy đi.” Chỉ nghe thấy tiếng dép lê đi vào trong, không để tâm nói một câu, “Ở trong mắt mẹ thì dù con có nói chuyện với chó, cũng là cố ý bắt chuyện.”
“Con cứ giả vờ đi, con giỏi nhất là đi mê hoặc người khác, mẹ cũng lười quản con, còn nữa, sao không mặc áo khoác đàng hoàng vào, buộc ở eo làm gì, cà lơ phất phơ!”
“Thì cái người ở ngoài cửa đó, con làm gì kịp tìm quần lót mặc vào? Mẹ không thấy cậu ta nhìn chằm chằm phía dưới của con sao?”