Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Chương 57: Rất kém cỏi



Có hôm trời không mưa, trăng sáng lẳng lặng treo ở phía tây, dưới bóng cây chao đảo bởi gió có lác đác mấy người đi bộ. Trần Lộ Chu xách túi nước hoa Từ Chi đưa chậm rãi tản bộ về nhà, giờ này ngõ Di Phong trống vắng, lá cây xanh mướt đậu trên đầu tường, con mèo nhỏ nằm bên dưới hóng mát, tiếng ve kêu cao vút râm ran, bầu không khí thật thích ý. Thế là Trần Lộ Chu đột nhiên nhớ ra, mùa hè này mình còn chưa ăn ve sầu.

Ve sầu là một món ăn địa phương nổi tiếng của thành phố Khánh Nghi, người ngoài tỉnh rất ít ăn món này, nhưng mỗi khi mùa hè đến, các quán ăn chủ yếu đều bán ve sầu, nhưng cũng có rất nhiều người dân địa phương không ăn nó, ví dụ như Chu Ngưỡng Khởi. Mỗi lần Trần Lộ Chu và nhóm Khương Thành ra bên ngoài ăn tối gọi món này, Chu Ngưỡng Khởi đều gục ngã, thứ này chính là khúc nhạc đệm của đêm hè mà! Nhưng mọi người đều mặc kệ cậu ta, cậu ta chỉ có thể khuyên Trần Lộ Chu, bởi vì trong nhóm cũng chỉ có cậu là có chút tế bào văn nghệ, hơn nữa cũng là thi nhân. Lộ Thảo ơi, mưa xuân, ve sầu mùa hạ, gió thu, tuyết đông, đây không phải là những từ ngữ đám nhà thơ các cậu hay dùng sao? Chủ nghĩa lãng mạn của cậu đâu rồi? Vào những lúc đó, Trần Lộ Chu đều không chút lưu tình đáp lại một câu, cho chó ăn rồi. Nhà thơ thì không cần ăn cơm sao? Rốt cuộc Chu Ngưỡng Khởi cũng phát điên lên, sáu người thân đều không nhận.

Có lẽ là do bị Chu Ngưỡng Khởi ảnh hưởng, Trần Lộ Chu cảm thấy con gái cũng không quá thích ăn loại côn trùng này, nên mãi không dẫn Từ Chi đi ăn, nếu không cậu còn biết mấy nơi ăn ngon còn có thể dẫn cô tới nếm thử.

Nên sau khi Trần Lộ Chu bước vào nhà, cậu định gọi điện thoại hỏi Khương Thành có muốn đi ăn ve sầu hay không, kết quả vừa bước vào, bốn ánh mắt lạnh lẽo thoáng chốc nhìn chằm chằm qua đây. Lúc một tay cậu ấn dấu vân tay, một tay xách túi nước hoa, miệng còn ngậm que kem lủng lẳng, ăn rồi mà không có chỗ nào ném nên vẫn ngậm trong miệng…

Tình cảnh eo hẹp, Chu Ngưỡng Khởi đứng bên cạnh ra hiệu cho cậu. Liên Huệ chưa nói một câu nào, nhưng khí chất lại rất mạnh. Trần Lộ Chu cảm thấy chủ yếu là vì đôi cao gót mười hai centimet trên chân của bà. Gu thẩm mỹ của Liên Huệ luôn rất cao cấp, cách ăn mặc cũng phù hợp, giày cao gót trong nhà đều cao hơn mười hai centimet, nên có những lúc bà với lão Trần đi cùng nhau, trông rất giống một vị nương nương đi ra đường và một thái giám đi bên cạnh.

Trần Lộ Chu nhìn đôi chân hận tới trời cao của Liên Huệ, trong đầu không hiểu sao lại nghĩ tới lần đầu tiên hẹn Từ Chi xuống núi ở sơn trang. Chân cô vẫn đi đôi dép lê ở quán rượu, người sạch sẽ gọn gàng, không trang điểm hay đeo bất kỳ món đồ trang sức nào. Lúc ấy Trần Lộ Chu cảm thấy cô đang quyến rũ cậu, một mặt khinh người nhìn lại, một mặt lại thầm nghĩ trong lòng, sau này cậu sẽ không bao giờ gặp một cô gái lần đầu tiên hẹn đi dạo phố với cậu mà còn đi dép lê bằng nhựa nữa, nhưng đúng là cô thật sự rất gầy, ngón chân mảnh dẻ, eo cũng nhỏ, lúc hôn còn có thể dễ dàng ôm lấy bằng một tay.

“Con đang yêu đương sao?” Liên Huệ ngồi trên ghế sô pha, ngạo nghễ khoanh tay trước ngực, hỏi thẳng vào vấn đề. Chu Ngưỡng Khởi giống như thái giám mách lẻo đứng bên cạnh, thở mạnh cũng không dám.

Trần Lộ Chu biết không phải là cậu ta cố ý, đặt túi nước hoa lên kệ giày, thả lỏng dựa vào tủ giày, thở dài, vẻ mặt không thể nói là chân thành được, bởi vì còn ngậm que kem trong miệng nên ít nhiều có chút cà lơ phất phơ, “Mẹ muốn gặp cô ấy sao? Hay là thôi đi, có thể khiến mẹ tức chết đấy, con đoán vậy.”

Đây là sự thật, ngay cả Chu Ngưỡng Khởi bên cạnh cũng cảm thấy thế. Sau này nếu người anh em của cậu ta thật sự ở cùng với Từ Chi, có lẽ Liên Huệ sẽ thật sự tức chết, cùng lắm thì đứa con trai này có chút bướng bỉnh mà thôi, còn sự phản nghịch của Từ Chi đã khắc vào trong xương rồi.

Lúc này Liên Huệ cũng đã rất tức giận, nhưng từ trước tới nay bà luôn tỉnh táo, cho dù nổi cơn giận dữ cũng ít khi mất thất lễ, hướng mắt vào tập tài liệu đặt trên bàn, “Visa du học đã được cấp rồi, mẹ nghe Chu Ngưỡng Khởi nói ngày kia con còn muốn đi lên Tây Bắc một chuyến, trước tiên hãy hủy bỏ hành trình đi. Tuần sau chúng ta sẽ tới Luân Đôn để quay, Trần Tinh Tề nói muốn đi chơi, bố con cũng nói kể từ lúc con học cấp ba đến giờ, gia đình chúng ta cũng chưa đi du lịch cùng nhau. Con mang theo hết đồ đi, lúc đó chúng ta trực tiếp bay từ Luân Đôn đến Liverpool.”

“Người một nhà của mẹ đi du lịch cũng không cần mang con đi đâu, cuối tháng con qua đó là được.” Cậu đứng đó, cái bóng bị ánh đèn trên đỉnh đầu kéo ra thật dài, đường nét thanh tú mềm mại, đầu cúi thấp, đốt sống đằng sau gáy cũng hiện lên rõ ràng, bả vai rộng rãi lại đơn bạc. Một thiếu niên 18, 19 tuổi có thể trưởng thành đến mức nào, trong giây phút ấy Chu Ngưỡng Khởi cũng cảm thấy cậu thật cô độc. Chu Ngưỡng Khởi từng thấy cậu viết lời review cho một bộ phim, sau này còn được các blogger điện ảnh lớn đăng lại…

“Đơn phương độc mã nhiều năm như thế, tôi muốn có thể tham lam hơn một chút, là đam mê nhiệt liệt và vĩnh viễn không lùi, là độc nhất vô nhị, là chuyện đúng sai tôi không thể làm.”

Chu Ngưỡng Khởi vẫn cảm thấy lẽ ra Trần Lộ Chu nên học ban xã hội, hơn nữa, trước kia anh em bọn họ cũng từng nghĩ, nghề thích hợp với cậu nhất là giáo viên, nhất là giáo sư đại học, đoán chừng chính là văn nhã bại hoại vô lại. Không nói về vẻ bề ngoài, chỉ bằng cái miệng của cậu, chắc chắn sau này học sinh lên lớp cũng rất đông. Vì vậy nên thật ra Chu Ngưỡng Khởi vẫn rất mong đợi sau này cậu có thể là người truyền thụ kinh nghiệm hoặc tỏa sáng ở lĩnh vực này, nhưng nếu nhìn như vậy, có lẽ sau này trở về sẽ không phải bán mạng cho vợ chồng lão Trần.

Sau khi Liên Huệ rời đi, Trần Lộ Chu ngửa đầu ngả người lên ghế sô pha, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Chu Ngưỡng Khởi lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi, “Dâu tây trên cổ Từ Chi là cậu làm phải không?”

Trần Lộ Chu nhắm mắt lại, thoải mái hào phóng thừa nhận, ừ khẽ một tiếng.

Trong nhà không mở máy điều hòa không khí, trên trán Trần Lộ Chu lấm tấm mồ hôi, trượt dọc theo thái dương của cậu. Sau đợt làm loạn vừa rồi, trận thi đấu bóng trên TV cũng đã đến hồi kết, Chu Ngưỡng Khởi nào biết hot boy Trần luôn giữ mình trong sạch đã bước xuống thần đàn, mu muội với người phàm rồi, trở thành công cụ hôn môi. Cậu ta khiếp sợ tắt TV đi, nhìn chằm chằm vào cậu, “Vãi, rốt cuộc tình huống là sao hả?”

Trần Lộ Chu không trả lời, tư thế không thay đổi, điện thoại rung lên trong túi, cậu lấy ra, cũng đoán được là Từ Chi.

Từ Chi: Ngày mai tôi muốn đi bấm lỗ tai, cậu đi chung không?

Cr: Không cần đi dạy?

Từ Chi: Ừm, học sinh cấp hai nói muốn xin nghỉ ngày mai đi khám răng.

Cr: Được, ngày mai tới đón cậu.

Từ Chi: Lúc nãy Thái Oánh Oánh hỏi tôi một vấn đề về nam sinh các cậu, tôi không hiểu, cậu nghĩ giúp tôi đi.

Cr: Nói.

Từ Chi: Nếu có chàng trai thích một cô gái trong thời gian dài, rồi chàng trai đột nhiên phát hiện nữ sinh đó không giống như những gì cậu ta tưởng tượng, không thích cô gái ấy nữa, cậu ta thích người khác, thậm chí cũng từng thích người khác. Rồi bỗng có một ngày, cô gái kia lại nói đùa rằng muốn yêu đương cùng chàng trai, chàng trai lại đồng ý. Đây là tâm lý gì?

Cr: Lấy ví dụ đi, giống như cậu đi mua bánh rán, cậu phải xếp hàng chờ thật lâu, cuối cùng nhận ra đã xếp nhầm hàng rồi, là một tiệm bánh báo. Ngay khi cậu đi sang tiệm bánh nướng xốp bên cạnh, ông chủ đột nhiên nói cậu phải xếp hàng, chẳng lẽ cậu phải chịu đói sao? Tâm lý đơn giản chỉ là đói mà thôi. Muốn yêu đương rồi, đối phương là ai không quan trọng.

Từ Chi: …. Đỉnh.

Cr: Người xui xẻo đó là Thái Oánh Oánh?

Từ Chi: Suỵt, bí mật, dạo này cậu ấy sắp yêu đương qua mạng với một chàng trai, kết quả cô gái hồi trước chàng trai kia thích đột nhiên nói muốn yêu đương với cậu ta, Oánh Oánh liền…

Trần Lộ Chu theo bản năng liếc nhìn Chu Ngưỡng Khởi, tên ngu ngốc này còn đang tò mò nhiều chuyện quan tâm đến cậu, góc tường sắp bị người ta nạy đi mất rồi. Thế là yên lặng cất điện thoại, hỏi: “Dạo này cậu không liên lạc với Thái Oánh Oánh sao?”

Chu Ngưỡng Khởi cắn hạt dưa, ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt vô tội không biết gì nói: “Ây, nói ra rất dài dòng. Mấy hôm trước chơi game nói cô ấy mấy câu làm cô ấy tức giận, cô ấy liền nói muốn tới thi đấu cúp liên đoàn gì đó của thành phố chúng ta, lấy cúp về cho tôi xem. Tôi mới nói với trình độ của cô ấy thì cúp trẻ em cũng không lấy được, còn đòi cúp liên đoàn, há, chẳng phải sắp tới ngày thi đấu rồi sao, cô ấy đang ở nhà khổ luyện chăm chỉ đó, hừ, tôi đoán sẽ không chịu nổi quá ba ngày, nhất định sẽ trở về cầu xin tôi dẫn theo cô ấy.”

“… Tôi đề nghị cậu nên liên lạc với cô ấy nhiều hơn.” Trần Lộ Chu chỉ có thể nhắc nhở đến đây, còn lại thì Từ Chi không cho nói.

Chu Ngưỡng Khởi à một tiếng, căn bản là không thèm quan tâm, tò mò cắn hạt dưa hỏi: “Rốt cuộc cậu và Từ Chi là sao thế?”

Trần Lộ Chu vòng hai tay ra phía sau ôm lấy cổ, lười biếng ngửa cổ trên sô pha, có chút không muốn sống nữa nhìn trần nhà. Cậu nhớ tới một câu nói trăm năm cô đơn.

― “Bất kể đi đến nơi nào, đều nên ghi nhớ quá khứ đều là giả dối, hồi ức là một con đường không có điểm cuối, tất cả mùa xuân dĩ vãng đều không trở lại, ngay cả tình yêu cuồng loạn mà cứng cỏi cũng chỉ là một thực tại thoáng qua trong giây lát. Chỉ có cô đơn là vĩnh hằng.”

Ngày trước khi còn ở cô nhị viện, người khác cho cậu kẹo, cậu cũng phải suy nghĩ xem có nên ăn không, nếu như ăn rồi thì không thể ăn nữa, vậy tốt nhất là không ăn.

Trần Lộ Chu thả tay xuống, cầm điện thoại lên nhìn hai lần, phát hiện Từ Chi lại đăng vòng bạn bè mới, cô thực sự rất có thiên phú làm trò hề.

Từ Chi: “Bông hoa hồng đầu tiên nhận được trong đời.”

Bên dưới là một tấm ảnh, có người gửi một bó hoa hồng cho cô: Cậu đánh bài rất giỏi, ảnh cap màn hình trò chơi.

Cậu thoát ra ngoài, nhắn tin cho Từ Chi.

Cr: Bố cậu có hỏi không?

Từ Chi: Có, ông ấy vừa mới định cầm dao đi chém cậu, may mà bị tôi tận tình ngăn lại.

Cr:?

Cr: Ngày mai chúng ta đừng gặp mặt.

Từ Chi: Trần Lộ Chu, lá gan của cậu nhỏ thế.

Cr: Không phải tôi nhát gan, giết người phải ngồi tù, tôi sợ cậu không có bố.

Cr: Nhà cậu chưa phổ cập hết kiến thức pháp luật sao? À đúng rồi, sáng ngày mai tôi bận, buổi chiều tới đón cậu.

Từ Chi: … Cậu muốn đi kiểm tra lại ư?

Cr:?????

Cr: Bố cậu có cần đào tạo lại về chuyên môn không?

Từ Chi: Là tôi không cẩn thận nghe thấy, thảo nào cậu không chịu cho tôi nhìn, tôi nói mà, trai đẹp sao có thể che che giấu giấu.

Cr: Không phải như cậu nghĩ đâu.

Từ Chi: Thế như nào?

Cr: … Chịu rồi. Tôi đi tắm đây, cậu mà nói thêm nữa, ngày mai gặp mặt sẽ ra tay thật đấy.

Bên kia ngừng lại một lúc lâu, rồi mới trả lời.

Từ Chi: Bao giờ cậu đi?

Cr: Tuần sau.

**

Ngày hôm sau, lúc Từ Quang Tễ nhìn thấy Trần Lộ Chu đi tới, không ngờ cậu lại đến nhanh như vậy, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, với người hôm qua nói lời tử tế trong cầu thang hoàn toàn là hai người khác nhau: “Chẳng phải đã nói mấy ngày nay bảo cậu dùng tay nhiều hơn rồi sao?”

Lúc ấy trong khoa còn có một nữ bác sĩ cầm tài liệu, Trần Lộ Chu vô thức ho khẽ, lúng túng ngồi xuống ghế đối diện, nói mơ hồ: “Vâng, mấy ngày trước từng dùng…”

Từ Quang Tễ quan sát cậu một lượt từ trên xuống dưới, thong thả nói, “Được, đưa hồ sơ bệnh án cho tôi.”

Trần Lộ Chu đưa ra.

Từ Quang Tễ nhìn cậu, thờ ơ hỏi: “Nghe nói cậu muốn xuất ngoại?”

Trần Lộ Chu dựa vào ghế, sửng sốt, khẽ khàng: “Vâng.”

Nữ bác sĩ cầm tài liệu nói với Từ Quang Tễ một tiếng rồi đi, trong khoa chỉ còn lại hai người họ. Sau khi xem xong, Từ Quang Tễ trực tiếp vỗ hồ sơ bệnh án lên bàn, đột nhiên mở một đoạn video trong điện thoại lên, “Qua đây, tôi cho cậu xem một thứ.”

Trần Lộ Chu nghiêng người.

Từ Quang Tễ đặt điện thoại lên bàn, trong video là một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mắt sáng răng trắng, Trần Lộ Chu vừa nhìn đã nhận ra đây chính là Từ Chi, các đường nét trên khuôn mặt cô gần như không thay đổi, nhất là đôi mắt kia, thẳng thắn sắc sảo, lại trong sáng thơ ngây, nhìn vô cùng chân thành. Bởi vì cô đang đứng trên bục giảng phát biểu cảm nghĩ tranh cử của mình một cách hùng hồn.

“Chào mọi người, tớ tên là Từ Chi, Napoleon từng nói rằng ‘Một người lính không muốn làm tướng quân thì không phải là một người lính tốt’, mặc dù tớ không giàu có như Lâm Tử Viên, nhưng tớ xinh đẹp, tiền của Lâm Tử Viên có thể không cho các cậu được, nhưng sự xinh đẹp của tớ không hề giữ lại, các cậu biết rõ điều đó. Hy vọng mọi người lựa chọn tớ, nếu như tớ được làm lớp trưởng cũng hy vọng mọi người có thể hợp tác với tớ trong công việc, đừng làm tớ khó xử.”

Từ Quang Tễ cất điện thoại di động, cười híp mắt nói: “Con gái tôi rất tự tin phải không?”

“Vâng, tự tin hào phóng, ngài nuôi dạy rất tốt.” Trần Lộ Chu đáp chân thành, như thể đây chính là Từ Chi, hơn nữa, có thể tưởng tượng rằng hồi bé cô nhất định là một con thiên nga kiêu ngạo.

Từ Quang Tễ thu lại nụ cười: “Nhưng tối hôm qua con bé lại khóc lóc hỏi tôi, bố, có phải con rất kém cỏi không?”

Trần Lộ Chu:?

Từ Quang Tễ lùi ghế lại, ra vẻ ôm ngực tại chỗ biểu diễn cho Trần Lộ Chu xem, dậm chân đấm ngực: “Con bé nói, ngay cả bạn trai mà con cũng không giữ được, con chính là bánh quy gấu nhỏ. Chủ yếu tôi cũng không thấy có vấn đề gì, cậu đi hay không đi cũng được, tôi chỉ muốn biết bánh quy gấu nhỏ có nghĩa là gì? Văn hóa của giới trẻ các cậu đúng là uyên bác.”

Trần Lộ Chu:?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.