Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Chương 79-2: Khen thưởng, tặng quà



Edit: Thư Quân.

Rain cats and dogs.

Trần Lộ Chu gọi lại cho Trần Tinh Tề.

Bén kia tắt máy, gọi lại bằng video nhưng không nhìn thấy người đâu, chỉ nhìn thấy đống sách bài tập chất chồng như núi, trên bàn đặt ngổn ngang vài chiếc PSP. Trần Tinh Tề còn chưa tới lúc vỡ giọng, là người cuối cùng chưa dậy thì trong lớp, nghe giọng vẫn giống một đứa trẻ, “Anh!”

Trần Lộ Chu đang ở ký túc xá, bạn cùng phòng nghe thấy tiếng này còn tưởng là mới gần mười tuổi, khi nhìn thấy chồng sách bài tập như một đống cỏ trên bàn, cậu ta không nhịn được trêu, “Bây giờ bài tập của học sinh tiểu học nhiều thật đấy.”

“Học sinh trung học, vỡ giọng muộn.” Trần Lộ Chu trả lời.

Cậu đang mở rộng hai chân tựa vào chế, chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, áo khoác vắt trên lưng ghế, bị cậu đè lên. Dáng người của cậu vẫn cao ráo gầy gò như trước, Trần Tinh Tề vừa nhìn thấy đôi vai rộng rãi quen thuộc của anh trai thì tự nhiên sinh ra cảm giác an toàn, bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ lần trước chơi game trong lòng cậu, chỉ muốn nép vào ngực cậu, thèm thuồng nhìn khuôn ngực rộng lớn, “Anh, sao anh vẫn còn mặc áo cộc tay thế, chắc ở Bắc Kinh có tuyết rồi đúng không? Em thấy ở vùng Đông Bắc tuyết đang rơi rất nhiều.”

Trần Lộ Chu lắc cái ghế hai lần, quay điện thoại về phía mình, không quan tâm đến câu hỏi của thằng bé, “Anh vừa mới thấy cái gì kỳ lạ. Mày quay camera vào mặt mình đi xem nào.”

Lúc Trần Tinh Tề mới mở video đã quen quay ngược camera, cho nên thứ ban đầu lộ ra chính là mặt của nhóc, quả nhiên anh trai đã nhìn thấy.

“Mày nhuộm tóc?” Trần Lộ Chu cau mày, cạn lời nhìn màn hình, “Đây là màu gì?”

Trần Tinh Tề thờ ơ nói: “Màu vàng xanh.”

“Con đường gì thế?” Trần Lộ Chu khó hiểu nhìn nó.

“Con đường tức chết bố em.”

Trần Lộ Chu im lặng cúi đầu, lười lý luận với nó, hỏi bâng quơ: “Đã ra ngoài chưa?”

“Ra rồi, em nhuộm được mấy ngày rồi.” Trần Tinh Tề vừa chơi PSP vừa ngẩng đầu nhìn lên video nói.

“Không có ai nghĩ mày là đèn giao thông à?”

Trần Tinh Tề nói: “Anh nói em mới nhớ, hôm qua bố em lái xe suýt chút nữa đã đâm trúng em, có phải ông ấy coi em là đèn giao thông không?”

“Chắc ông ấy muốn đâm trúng mày thật.”

“Mặc kệ, dù sao bây giờ ông ấy cũng chỉ có một đứa con trai là em, đâm chết rồi sẽ không có ai chăm sóc ông ấy lúc về già đâu.”

“Trần Tinh Tề,” Lúc này Trần Lộ Chu mới nghiêm túc gọi tên nó. Nghe thấy tiếng này, PSP cũng đặt xuống, nhìn cậu với dáng vẻ thiếu niên nổi loạn không nghe lời, dĩ nhiên là Trần Lộ Chu cũng không quan tâm nó có nghe hay không, chỉ nói mấy câu, “Không cần phải như thế, mày vẫn là mày, học cho tốt đi, nhuộm lại tóc.”

“Vậy em có thể tới Bắc Kinh tìm anh không?”

“Thi đậu Nhất Trung thành phố, tới Bắc Kinh anh sẽ dẫn mày đi chơi.”

“Nhất Trung thành phố á, em cũng đâu phải là anh. Anh, rốt cuộc anh ăn gì mà thông minh thế? Hôm qua giáo viên của bọn em còn nói, thật ra người bình thường muốn thi đậu trường đại học trọng điểm chỉ cần hơi cố gắng, nhưng nếu muốn thi đậu trường đại học danh tiếng thì người bình thường không thể làm được, dù có học chăm chỉ cỡ nào. Sau đó giáo viên của bọn em nói, có thể thi vào trường đại A của anh toàn là những người có tài năng thiên bẩm nhưng lại cực kỳ cố gắng. Em không tưởng tượng nổi những người như các anh xúm lại một chỗ với nhau sẽ nói chuyện về vấn đề gì, nói về cách phóng tên lửa sao?”

Trần Lộ Chu lười phải nói chuyện với nó, “Cái gì cũng nói hết. Có tài năng thiên bẩm hay không anh không biết, nhưng anh biết những người ở đây đều thật sự cố gắng. Mày hãy chăm chỉ học tập đi, nếu không theo kịp anh sẽ tìm gia sư cho mày, ở đại học Khánh chắc sẽ có bạn của anh. Đừng nói với bố mẹ, sau này liên lạc riêng thôi.”

Cúp máy, Trần Lộ Chu ném điện thoại lên bàn, quay đầu hỏi người bạn cùng phòng vừa mới nói chen vào, “Có kết quả thi giữa kỳ chưa?”

Kỳ học chỉ có vài môn cơ bản, chưa thi các môn chuyên ngành, toàn là vi tích phân và tiếng Anh. Lớp thực nghiệm Nhân văn thì thi nhiều môn hơn, bởi vì bọn họ học lẫn lộn.

Trần Lộ Chu, Giải tích: 96, Tiếng Anh đạt điểm tối đa.

“Cậu rất giỏi, tới muộn một tháng mà còn thi được từng này điểm vi tích phân.” Bạn cùng phòng nói.

Nhưng Lý Khoa rất khiếp sợ, “Cậu mà không được điểm tối đa vi tích phân? Không thể nào, chẳng phải môn Giải tích của các cậu dễ nhất sao? Tôi vừa nghe nói ở Học viện Nhân văn có người được điểm tối đa môn tiếng Anh và Giải tích, tôi còn đoán chắc là cậu. Có phải tình yêu làm ảnh hưởng đến cậu rồi không?”

Lúc ấy cả hai đang đi ra ngoài trường, xung quanh toàn là những bạn học, Lý Khoa nhìn tới nhìn lui bốn phía, sau đó lặng lẽ ghé vào tai cậu, nghiêm túc nói nhỏ: “Tôi nghe nói, cái gì ý nhỉ, sau khi mất zin, trí tuệ và sinh lực đều sẽ giảm xuống, có phải cậu không biết kiềm chế không?”

Trần Lộ Chu: “…”

Địa điểm hẹn ăn cơm là quán ăn đối diện trường học, lúc bọn họ đi tới, Chu Ngưỡng Khởi đã ngồi đó gõ bát đợi từ sớm, nhìn thấy họ rồi lại nhìn ra sau, “Từ Chi đâu?”

Trần Lộ Chu kéo ghế ngồi xuống đối diện, Lý Khoa thì tự động ngồi xuống bên cạnh Chu Ngưỡng Khởi. Trần Lộ Chu tựa vào ghế, cầm lấy bát đũa bọc ni lông để ở chỗ trống bên cạnh, cuộn màng ni lông thành một cục trong lòng bàn tay, “Đang học, lát nữa sẽ tới.”

“Trải qua sinh nhật ở quán ăn vỉa hè sao, cậu nghĩ gì vậy.” Chu Ngưỡng Khởi nói.

Vẫn ngồi bên lề đường, cậu nhìn quanh, xung quanh không có nhiều người, nhưng cũng là trạng thái bình thường của trường học này, thứ sáu hoặc là ra ngoài đi chơi, hoặc là ở hết trong thư viện.

“Làm hoành tráng làm gì? Đừng dọa cô ấy, chỉ là sinh nhật mà thôi.” Trần Lộ Chu thờ ơ cụp mắt, nói rất hời hợt, bày bát đũa ra cho cô rồi mới đi bóc của mình.

“Được rồi, cậu biết thương người.” Chu Ngưỡng Khởi chẹp miệng.

Quán hải sản ven đường này mấy ngày trước đã đóng cửa rất lâu, gần đây mới hoạt động trở lại, nghe mấy đàn anh đàn trị trong khoa nói quán ăn này mang hương vị ở quê nhà bọn họ, Từ Chi chưa ăn bao giờ nên Trần Lộ Chu đã chọn tới đây. Bên cạnh vẫn có hai ba cái bàn nữa, nhưng đều là nghiên cứu sinh từ phòng thí nghiệm đi ra, hiển nhiên là họ cũng chú ý tới bàn của Trần Lộ Chu, không nhịn được nhìn hai lần, xúc động nói mấy câu năm tháng vô tình, nhớ lại thì năm ấy bọn họ cũng có đôi mắt trong veo sạch sẽ như sao trời ấy.

Quán ăn đang mở bài hát mới nổi gần đây, tên là 《Mang》.

Chu Ngưỡng Khởi không thích bài hát này, nó gần như giải thích nỗi cô đơn đến tận cùng, lời bài hát nghe rất đau lòng, cái gì mà mọi nhà đều có đèn đuốc, nhưng không có ngọn đèn nào lưu lại cho tôi.

Lý Khoa cầm mấy chai coca quay lại, đưa cho Trần Lộ Chu một chai, lại không nhịn được nhắc: “Này, chuyện tôi vừa mới nói với cậu, cậu suy nghĩ thật kỹ đi.”

“Nghĩ gì vậy?” Chu Ngưỡng Khởi tò mò hỏi.

“Không có gì, hai chúng tôi định tham gia cuộc thi mô phỏng kỹ thuật số, nhưng dạo này trạng thái của cậu ta không tốt, tôi cảm thấy tình yêu ảnh hưởng tới cậu ta phần nào rồi.” Lý Khoa tò mò hỏi, “Này, cậu biết thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt thường khoảng mấy tháng không?”

“Ba tháng chăng?” Chu Ngưỡng Khởi nói, “Cái này còn phải tùy người, còn cậu ta khó nói lắm, có khi là một năm không biết chừng, cậu ta bị bệnh yêu đương bại não.”

“Vậy thì không được, đến lúc đó cuộc thi kết thúc rồi.”

Trần Lộ Chu vui vẻ, thở dài, vặn mở coca rồi cũng hào phóng thừa nhận, “Tóm lại chắc chắn là không dồi dào như hồi cấp ba, tinh thần và thể lực chắc chắn sẽ bị phân tán.”

“Phân tán cái gì cơ?” Chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, Từ Chi ngồi xuống, tò mò hỏi.

Quần áo của hai người còn rất hợp nhau, Trần Lộ Chu mặc một chiếc áo len trắng và áo phông trắng bên trong, để lộ ít viền màu trắng bên dưới, mặc một chiếc quần thể thao màu đen, bên ngoài là áo khoác cổ đứng màu đen, làm nổi bật đường nét sạch sẽ gọn gàng trên người. Từ Chi cũng mặc một bộ quần áo màu đen xám, áo khoác len màu xám, quần tây đen, bên trong còn mặc một chiếc áo len màu xám, đường nét mềm mại.

Vốn dĩ Trần Lộ Chu đang ngồi đó một mình, đẹp trai nhưng lại cô độc, không thể tưởng tượng nổi ai có thể ngồi bên cạnh cậu. Nhưng Từ Chi vừa ngồi xuống, bức tranh hoàn toàn trở nên tự nhiên. Cạnh đó là hai trường học hàng đầu trong nước, đèn đường chiếu sáng rực rỡ trên con đường cũ kỹ ố vàng, đèn xe màu đỏ cam trên con đường bên cạnh đổ xuống sông, có lẽ như là nét phác thảo cơ thể rắn chắc và đường cong xinh đẹp trong bức tranh hỗn độn, làm cho hai người càng thêm nổi bật, nhìn tỉnh táo độc lập, lại dịu dàng kiên định.

Trần Lộ Chu tựa vào ghế, một cánh tay cà lơ phất phơ vịn trên lưng ghế, một tay khác đặt trên bàn, trên cổ tay còn có dây chun buộc tóc màu đen, dùng ngón trỏ gõ nhẹ, nghiêng người nhìn cô, lướt nhìn từ trên xuống dưới như quay tơ bóc kén, cuối cùng ánh mắt hờ hững nhìn ra chiếc túi cô đeo phía sau, thong thả nói một câu đầu ẩn ý, “Sinh nhật của bạn trai mà em đến tay không à?”

Bên vệ đường có lan can màu trắng, bàn của họ ở ngay bên cạnh lan can. Khi đó Bắc Kinh đã vào đông, tình cờ lại là ngày mười một tháng mười một, trước cổng trường đậu mấy chiếc xe giao hàng nhanh, đang dỡ hàng. Từ Chi lỡ đãng nhìn lướt qua bên đó rồi quay đầu nhìn cậu, mỉm cười, ánh mắt rơi vào cổ tay gầy gò trắng lạnh của cậu: “Anh nói là không cần phải chuẩn bị gì mà?”

“Được.”

Khi bọn họ ngừng nói, Chu Ngưỡng Khởi sững sờ nhìn họ, nhưng người nọ vẫn uể oải dựa vào ghế, nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó lười biếng chỉ vào chiếc túi sau lưng cô, “Có phải ở trong túi không? Nhanh lên, lấy ra đi.” Dáng vẻ như thể cô không thể không chuẩn bị gì được.

Từ Chi dở khóc dở cười, cầm lấy chai coca của cậu nhấp một ngụm, nhưng vẫn nói: “Thật sự không có mà.”

“Thật sự không có?”

“Không có.”

Trần Lộ Chu cũng không tức giận, chỉ là có chút thất vọng. Nhưng cậu cũng biết dạo này Từ Chi rất bận, mấy ngày trước còn phải thức đêm để làm bài tập giữa kỳ cho môn chuyên ngành, khoa Kiến trúc nổi tiếng là khoa không có ngày cuối tuần, nộp bài tập xong là cô về phòng ngủ ngủ bù một ngày một đêm.

Người nọ nghiêng người, thở dài, cúi đầu suy nghĩ một hồi. Dẫu sao bây giờ cũng đang là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, cậu có thể thông cảm, nhưng để sau này không lấy chuyện này ra cãi nhau với cô, cậu đã cố gắng thuyết phục bản thân, khẽ hất cằm lên, xuyên qua dòng xe đông đúc như nước chảy, gần đó có mấy xe giao hàng nhanh đang bận rộn dỡ hàng, cậu tự cho mình một nấc thang, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện có một cửa hàng bán bóng rổ gần đó, giọng điệu của cậu vừa mạnh mẽ vừa lạnh lùng: “Em đi mua tạm cho anh quả bóng rổ đi, đừng mua loại đắt, coi nó là quà sinh nhật. Nếu sau này anh lấy chuyện này ra cãi nhau với em thì em cứ dùng nó đập anh.”

Từ Chi cúi đầu cười, Trần Kiều Kiểu vẫn là Trần Kiều Kiều. Cô không nói hai lời, lập tức ngoan ngoãn đứng lên.

Chờ cô quay lại, thức ăn trên bàn đã sẵn sàng, mấy người đang nói về thành tích thi giữa kỳ. Trần Lộ Chu kéo ghế ra giúp cô, duỗi một tay ra, Từ Chi thả một chiếc móc khóa bóng rổ vào trong lòng bàn tay cậu, là đồ của hãng Spalding, chắc không rẻ hơn bóng rổ bình thường. Cậu sửng sốt, quăng đũa ra, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô.

Da của Từ Chi vốn trắng, khi gió Bắc Kinh thổi tới, cả khuôn mặt căng tròn, thanh tú, làn da mềm mịn gần như không chê vào đâu được. Mái tóc đen dài hơi xoăn xõa phía sau lưng, cô ngồi xuống, sau đó tự nhiên lấy dây chun buộc tóc trên cổ tay Trần Lộ Chu để buộc tóc, nói: “Em hỏi ông chủ loại bóng nào đập vào không đau, ông chủ nói chỉ có móc khóa là không. Anh thích giận như thế, em phải mua cái nào an toàn một chút. Đây có phải là cái dây lúc nghỉ hè không?”

Cậu đáp ừ, “Rơi trong phòng ngủ của anh.”

“Không giận sao?” Từ Chi nói, “Vậy em có thể đưa ra yêu cầu không?”

Trần Lộ Chu tức cười, một tay nhàn rỗi vịn lên lưng ghế của cô, nghiêng đầu, “Lên mặt đấy à?”

Từ Chi cảm thấy không ổn khi nói trước mặt hai người kia, vì vậy cô lấy điện thoại trong túi ra, gửi Wechat cho cậu.

Rain cats and dogs:【Tối nay ở bên ngoài nhé?】

Kết quả Từ Chi vừa mới gõ cạch cạch, điện thoại Trần Lộ Chu đặt trên bàn đã lập tức kêu ding dong.

Chu Ngưỡng Khởi và Lý Khoa: “…”

Hai cậu có thể rõ ràng hơn nữa không?

Trần Lộ Chu không trả lời, Lý Khoa còn đang nói với cậu về cuộc thi mô hình toán học, cậu ta nói rất hùng hồn hăng hái, khiến những nghiên cứu sinh nhiều tuổi bên cạnh liên tục nhìn cậu ta, cảm thấy bây giờ những người trẻ tuổi thật ngông cuồng, không biết trời cao đất dày. Nhưng năng lượng nhiệt huyết này cũng khiến người ta cảm thấy như đã từng trải qua, chẳng phải bọn họ đã từng như thế sao?

Lý Khoa: “Tôi hỏi rồi, trường chúng ta dù không tham gia thi đấu quốc gia cũng có thể trực tiếp tham gia cuộc thi sắc đẹp, nếu thắng cuộc thi mô hình toán học thì còn có thể bảo vệ tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ba năm cấp ba chúng ta tham gia thi đua, đây cung coi như là vốn ban đầu phải không? Nhưng mà cuộc thi Toán học không giống vậy, tôi cảm thấy mô hình toán học thú vị hơn.”

“Tôi sẽ xem xét.” Trần Lộ Chu nghĩ ngợi vài giây rồi đáp.

Kết quả Từ Chi lại nói: “Tôi đã đăng ký tham gia cuộc thi toán quốc gia, môn Giải tích, cuộc thi vòng loại diễn ra vào cuối tháng.”

Lý Khoa: “Cậu đăng ký sao? Vậy thì tốt rồi, cuộc thi Toán nhường cho bạn gái cậu ra trận, cậu tham dự cuộc thi mô hình toán học với tôi. Trước kia cậu từng tham gia cuộc thi nào chưa?”

Từ Chi nói: “Chưa từng, nên tôi tính học hỏi kinh nghiệm từ các cậu.”

Lý Khoa cười nói: “Thế thì bạn trai của cậu là chuyên gia rồi, cậu ta từng đạt giải nhất cuộc thi quốc gia, từng vào đội tập huấn, nếu không phải vì năm ngoái tỉnh chúng ta cải cách giáo dục thời kỳ đặc biệt, hủy bỏ tư cách được cử đi học, chỉ tặng thêm điểm thì cậu ta đã được cử đi học từ lâu rồi.”

Người bên cạnh không biết là do đắc ý hay thế nào mà còn khẽ ngâm nga, thanh âm trầm thấp, rõ ràng từng câu chữ, rất dễ nghe, bởi vì quán ăn ven đường đang phát bài này nên giọng cậu cũng cuốn theo nhịp, cực kỳ rõ ràng.

“Đã không còn sự lãng mạn của tôi, bọn họ đâu có sự lãng mạn, em chỉ có thể nuối tiếc…”

Có lẽ Trần Lộ Chu còn chưa nhận ra, cứ thế ngâm nga theo nhịp điệu, ngậm càng cua trong miệng nghe hai người nói chuyện phiếm.

Đợi đến khi tiếng nói chuyện im bặt, cậu mới nhận ra mấy người trên bàn đều đang nhìn cậu. Trần Lộ Chu ném càng cua vào trong bát của Từ Chi, ho khẽ, “Nhìn tôi làm gì? Hát cũng trái pháp luật?”

Từ Chi cười hỏi cậu: “Đã xem Wechat chưa?”

“Rồi.”

“Có được không? Em có quà muốn tặng cho anh.”

Một cánh tay Trần Lộ Chu còn đang gác lên ghế của Từ Chi, còn đang đeo găng tay, lột từng chiếc càng cua bỏ vào trong bát của cô, vẻ mặt thờ ơ, sâu xa nhìn cô một cái, rồi nói: “Tặng quà?”

“Em muốn được khen thưởng đúng không?” Cậu nhạt nhẽo bổ sung thêm một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.