Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1002: Đói bụng



Editor: Quỷ Quỷ

Ninh Hạo nhìn thấy Tiếu Nhiễm bị thương thì hoảng sợ.

“Hôm qua cậu đánh nhau với ai sao?” Anh lập tức nâng cằm cô lên, đau lòng hỏi.

“Không có. Là lăn từ trên giường xuống, bị đụng vào đầu giường.” Tiếu Nhiễm thở dài bất đắc dĩ.

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Ninh Hạo không biết nên nói sao cho phải.

Lớn như vậy rồi, còn ngã từ trên giường xuống.

“Cố Mạc nói sắp về, tớ vui quá, nên ngã xuống.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm thè lưỡi.

Trái tim Ninh Hạo như bị cứa mạnh một cái. Anh thu tay lại, lùi về chỗ ngồi của mình.

Hóa ra cô bị thương là vì Cố Mạc.

Giờ đây mọi hỉ nộ ái ố của cô đều có liên quan đến Cố Mạc.

Cô không còn là một Tiếu Nhiễm luôn sùng bái vây quanh mình như trước đây.

Bây giờ cô là vợ của Cố Mạc.

Sự thú nhận này làm trái tim Ninh Hạo thắt lại, đau đến toát mồ hôi lạnh.

“Cậu khó chịu ở đâu à?” Tiếu Nhiễm nhìn sắc mặt Ninh Hạo rất khó coi, liền quan tâm đưa tay sờ lên trán anh.

“Không có. Tớ hơi đói.” Ninh Hạo tìm mội cái không hề có lý chút nào.

“Tớ đi mua bữa sáng cho cậu.” Tiếu Nhiễm lập tức cất cặp sách, chạy ra khỏi phòng học.

Tiếu Nhiễm đi rồi, Ninh Hạo mới cảm thấy thực sự bị đau bụng. Đau vì Tiếu Nhiễm không hề hiểu anh.

Vương Giai Tuệ nhìn thấy hết thảy, thở dài.

Yêu thầm thật là khổ.

Được yêu là ngọt ngào.

Ninh Hạo yêu thầm Tiếu Nhiễm, chỉ có thể đau đớn buồn bã.

Cô thì sao?

Kiên trì là vì cái gì?

Cố Nhiên tốt như vậy!

Chăm sóc cô như vậy!

Được yêu là ngọt ngào!

Cô rốt cuộc cũng quyết định, đến với Cố Nhiên.

Tuy rằng cô không yêu anh, không thể dùng sự nhiệt tình đáp lại tình yêu của anh.

Cô lấy trong túi ra một gói chocolate, đưa cho Ninh Hạo:”Ăn chocolate đi. Nó có thể giảm bớt sự đau lòng.”

Ninh Hạo ngẩng đầu nhìn Vương Giai Tuệ.

Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy dường như Vương Giai Tuệ đã nhìn thấu mình.

Cô nói, chocolat có thể giảm bớt sự đau lòng.

Là vị cô biết anh không phải đói mà đau bụng, mà là bị thương trong lòng?

Cho tới giờ anh chưa bao giờ nghĩ rằng, Giai Tuệ là một cô gái cao nhã thanh khiết như vậy.

“Cám ơn!” Anh nhận lấy gói chocolate cảm tạ nói.

“Đồng bệnh tương liên..ừm…..tớ chỉ có thể nói, tớ cũng thường xuyên không thấy thoải mái, cho nên luôn mang theo chocolate.” Vương Giai Tuệ xấu hổ cúi đầu, sợ bị Ninh Hạo nghe thấy mình lỡ lời.

Tình cảm thầm kín của cô dành cho anh không ai biết, coi như để bí mật bị chôn vùi đi.

Coi như cô chưa bao giờ yêu anh.

“Thật không? Chocolate thật sự có thể chữa được đau lòng?” Ninh Hạo nửa tin nửa ngời nhìn chocolate trong tay.

“Bởi vì vị ngọt của nó sẽ xoa dịu vị đắng trong lòng cậu.” Vương Giai Tuệ ý tứ xâu xa nói.

Ninh Hạo bỏ chocolate vào miệng.

Sự chua xót trong lòng đã bị vị ngọt nồng của chocolate che khuất.

Vừa bỏ vào miệng đã tan ra.

Vị ngọt ngấy tan vào yết hầu, thế nhưng thật sự đã làm cho anh quên đi đau khổ.

Anh không hề biết chocolate lại có công dụng này.

Có lẽ cũng liên quan đến tâm lý.

Nó làm anh xem nhẹ nỗi khổ trong lòng.

Lời nói của Vương Giai Tuệ lúc này trở nên thật thấm thía.

Lúc Tiếu Nhiễm mang bữa sáng về, nhìn thấy Ninh Hạo đang ăn chocolate.

“Xem ra là thật sự đói bụng. Ăn chocolate để đỡ đói.” Tiếu Nhiễm trêu chọc ngồi xuống, đặt bữa sáng trước mặt Ninh Hạo, “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”

“Cám ơn. Bao nhiêu tiền?” Ninh Hạo thản nhiên hỏi. 

Nhìn Ninh Hạo muốn rút ví tiền ra, Tiếu Nhiễm tức giận trợn mắt lên:”Cậu là bạn sao? Lấy tiền đo tình cảm sao? Cậu dám bỏ tiền ra tớ từ mặt cậu!”

“Được. Không nói đến tiền.” Ninh Hạo chua xót cười..

Bữa sáng anh đã ăn rồi, nhiều đồ ăn như vậy, anh nuốt trôi thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.