Cố Mạc đứng trước mộ Y Nhiên, nhìn gương mặt tuyệt mỹ trên kia, trong lòng có một phần trầm trọng.
“Y Nhiên, không phải anh không thích em, chỉ là phần yêu ấy đã để ở chỗ này.” Anh chỉ vào vị trí trái tim mình: “Anh sẽ nhớ rõ em, mỗi một cái mỉm cười, một một giọt nước mắt, mỗi dáng múa động lòng người của em... anh đều nhớ rõ cả. Nhưng là, Y Nhiên, anh cũng cần phải có cuộc sống của anh. Anh không thể cứ sống một mình như vậy. Nhiễm Nhiễm thật đáng yêu, không biết từ lúc nào anh đã bị bị cô ấy làm cho rung động. Anh yêu cô ấy mất rồi. Anh hi vọng em có thể tha thứ cho anh, đừng hận cô ấy, cái chết của em chỉ là một sự ngoài ý muốn mà thôi.”
Một trận gió lớn thổi tới, chạm lên đóa hồng trắng đặt trước bia mộ, cánh hoa nhẹ nhàng lay động.
Cố Mạc vương tay, nhẹ nhàng vuốt ảnh chụp của Y Nhiên, âm thanh khàn khàn nói: “Y Nhiên, anh biết là em thiện lương. Em không hận cô ấy, phải không?”
Lại một trận gió nữa thổi tới, hoa hồng trắng tinh nhẹ nhàng lắc lư trong gió.
Khóe mắt Cố Mạc chảy ra một giọt nước mắt, yên lặng dâng lên, nhẹ nhàng trượt xuống, rơi ở trên bia mộ.
Anh lấy một chiếc đĩa CD được đóng gói tinh xảo ở trong túi áo ra, đặt tới trước bia mộ: “Y Nhiên, mất một năm chuẩn bị, rốt cuộc chiếc CD này cũng được chế tác hoàn hảo rồi. Ngày sinh nhật em, anh sẽ mang đến điều bất ngờ cho em.”
Đứng trước mộ bia, Cố Mạc im lặng rất lâu.
Lúc gió lại thổi tới, anh mới thu lại hai tay đang chống ở trước bia mộ vào trong túi quần, quay người rời đi.
Đối diện, có một đôi nam nữ đeo kính râm tay trong tay đi đến gần, mang theo một bó cúc trắng.
Lúc hai người nhìn thấy Cố Mạc, rõ ràng sửng sốt một chút.
“Chị Phùng?” Cố Mạc vươn tay, khách khí chào hỏi.
“Cố tổng tới chào tình nhân cũ?” Phùng Hân nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, không hờn không giận.
“Cuối tuần là sinh nhật của Y Nhiên, tôi đến thăm cô ấy.” Cố Mạc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Phùng Hân, tràn ngập hứng thú nói: “Anh Tô, lại gặp rồi!”
“Thật đúng là có duyên!” Tô Hoán không thể không chào hỏi với Cố Mạc, nắm chặt tay.
“Yên tâm, tôi không phải người lắm điều.” Cố Mạc nhìn ra bất đắc dĩ trong mắt Tô Hoán, nhàn nhạt cười nói.
Tô Hoán cười: “Cố tổng luôn thông minh.”
Cố Mạc nhìn thoáng qua bó hoa cúc trong tay Phùng Hân, hiểu rõ nói: “Đến gặp bác gái?”
Phùng Hân gật đầu.
Khi còn sống, mẹ không thể có danh phận, cho nên sau khi mẹ chết, cô an táng cho mẹ ở cùng một nghĩa trang với ba, tuy nhiên cách nhau hơi xa.
“Phu nhân Tưởng thật sự rất muốn gặp cô một lần. Chị Phùng, hi vọng chị có thể thật sự suy xét một chút. Chỉ cần chị đồng ý yêu cầu của tôi, tôi có thể giúp chị hoàn thành một nguyện vọng.” Cố Mạc thật sự nhìn Phùng Hân.
“Chừng nào thì anh biến thành thần đèn Aladin rồi hả?” Phùng Hân hất mày, cười khẽ hỏi han.
Lời của cô khiến cho không khí trở nên thoải mái, Cố Mạc cũng cười: “Nếu có thể gặm được khối xương cứng như cô, biến thành thần đèn cũng không sao.”
“Khi nào thì được?” Phùng Hân đột nhiên mở miệng.
Cố Mạc sửng sốt một chút, sau khi hiểu được ý của Phùng Hân, anh lập tức trả lời: “Tùy thời gian của cô.
“Vậy thì chín giờ sáng mai đi. Tô Hoán lập tức muốn vào đoàn quay phim.” Phùng Hân rất sảng khoái nói.
“Được, ngày mai tôi đón cô.” Cố Mạc cầm tay hai người, không có dừng lại, đi nhanh rời khỏi nghĩa trang.
Phùng Hân quay đầu nhìn thoáng qua Tô Hoán: “Em không làm sai chứ?”
“Em quyết định gì cũng rất chính xác!” Tô Hoán cười hôn nhẹ lên môi Phùng Hân: “Gặp mặt bà ấy đi.”
Phùng Hân vui vẻ gật đầu, dựa sát vào trong lòng Tô Hoán.