Bà nội Cố kinh ngạc nhìn Tưởng Y Nhiên trong ti vi, lớn tiếng kêu hô: “Nha đầu Tương, mau đến đây xem!”
Cố Tương buông sách vở trong tay, đến bên cạnh bà nội: “Làm sao thế?”
“Y Nhiên, Y Nhiên ở trong ti vi!” BÀ nội nắm chặt tay cháu gái, nhanh chóng nói: “Đây là anh cháu muốn làm gì thế? Hôm nay là sinh nhật của Y Nhiên sao lại phát alum múa của nó, nó không nghĩ muốn sống bình thường sao? Điều này sẽ khiến Tiếu Nhiễm nghĩ thế nào?”
“Bà nội yên tâm, anh cháu đã dám làm như thế thì nhất định sẽ có chuẩn bị., tiếu Nhiễm không phải là người có trái tim chấp nhặt như thế.” Cố Tương nói xong, ngồi trở lại chỗ cũ, không chút lo lắng nào tiếp tục đọc sách.
“Sẽ sao?” Bà nội nắm chặt mười ngón tay, vẫn không tránh được lo lắng.
Tiểu Mạc và Tiểu Nhiễm không dễ gì mới ở cạnh nhau, cũng đừng có thêm thứ gì phá hoại tình cảm của bọn họ.
Tuy bà cũng rất thương yêu Y Nhiên, nhưng dù sao đã chết. bà không thể để cho một người chết phá hoại hạnh phúc hiện giờ của cháu trai mình được.
“Nếu bà lo lắng thì đổi kênh khác đi. Nhắm mắt làm ngơ.” Cố Tương sáng tỏ nói.
Cô cảm thấy anh cả không phải là người làm việc khiếm nhã mà không có suy xét.
Cho nên cô không hề lo lắng cho anh và Tiếu Nhiễm, ngược lại lại cho lắng cho bác gái Tưởng.
“Đổi kênh thì có tác dụng sao? Kênh nào cũng thế, người xem cả nước đều có thể nhìn thấy. Hi vọng nó lặng yên không một tiếng động phát xong, tin tức gì cũng không có. Y Nhiên ơi Y Nhiên, cháu có tới cũng đừng nhớ đến Tiểu Mạc nữa. Nó không dễ gì mới không làm hòa thượng nữa, cháu để cho bà ôm chắt trai sớm một chút có được không?” Bà nội Cố nói với Y Nhiên ở trong ti vi.
Chu cầm đi xuống từ trên lầu, vừa lúc nghe được bà nội nói.
Ôm ấp chắt?
Còn không biết Tiếu Nhiễm có thể sinh hay không.
Ngày mai gọi điện thoại cho Tiểu Mạc, để cho anh mang Tiểu Nhiễm đến bệnh viện kiểm tra.
Cô đi đến đằng sau bà, vừa nhẹ nhàng vừa mát xa cho bà hỏi: “Mẹ đang nhìn gì thế?”
“Này là sinh nhật của Y Nhiên? Tiểu Mạc sử một đĩa CD phát tới toàn những kỷ niệm lưu diễn của Y nhiên. Con thử nói xem Tiểu Mạc làm thế để làm gì? Nhỡ đâu Tiếu Nhiễm mất hứng muốn ly hôn với nó, nó đi đâu tìm vợ đây!” Bà nội Cố lo lắng nói.
“Phải nói cả đời này nó chỉ có thể làm hòa thượng.” Chu Cầm nhàn nhạt nở nụ cười.
Bà rất hiểu biết con trai cố chấp của mình.
Tiếu Mạc quá chấp nhất đối với tình cảm, nếu Tiếu Nhiễm không cần nó, cả đời này nó cũng sẽ không yêu ai nữa.
Hiện giờ y học vô cùng tiến bộ, cho nên Tiếu Nhiễm có khả năng chữa khỏi vô sinh, nhưng nếu như Tiếu Nhiễm rời khỏi tiểu Mạc, nguyện vọng cả đời bà cũng không thể thực hiện được.
“Khó mà làm được, mẹ phải gọi điện thoại cho tiểu Mạc, để nó dừng toàn bộ hoạt động tuyên truyền đi.” Bà nội Cố thật sự nói.
“Mẹ, chuyện này để tiểu Mạc tự xử lý đi. Chúng ta không cần can thiệp quá nhiều.” Chu Cầm lập tức ngăn cản.
“Bà nội, bà thấy chưa, mẹ cháu cùng quan điểm với cháu. Chuyện của anh cháu, bà cứ để tự anh ấy xử lý. Nhỡ đầu chúng ta làm hỏng, bà lại không được ôm chắt thật thì sao.” Cố Tương thật sự nói.
Nghe được Cố Tương uy hiếp, lúc này bà nội mới từ bỏ: “Đứa nhỏ này, lúc này thực không làm cho người ta bớt lo được.”
“Ngày mai con qua bên cạnh hỏi chút. Có lẽ tiếu Nhiễm biết, cũng không ngại. Chúng ta ở đây buồn lo cũng vô ích.” Chu Cầm cau mày nói.
“Đúng thế, chúng ta ở chỗ này quan tâm mù quáng cũng không có bất kỳ tác dụng gì.” Cố Tương lập tức phụ họa với mẹ nói.
“Con là một người phụ nữ, còn là một tác giả, sao lại ăn nói thô ráp như thế?” Bà nội bất mãn nhìn Cố Tương.