Vương Giai Tuệ không tình nguyện giúp Cố Nhiên mặc áo khoác, nhét túi vào trong tay anh, giống như dỗ trẻ con: "Bác sĩ Mông Cổ, ngoan! Về nhà nhé!"
Cố Nhiên không biết làm sao, nhíu mày: "Em thật nhẫn tâm!"
Vương Giai Tuệ nở nụ cười sáng lạn: "Nếu như em không nhẫn tâm thì sẽ khiến người nhà anh thất vọng nha? Bọn họ đã mong chờ anh hai ngày một đêm rồi đó!"
Cố Nhiên mím môi: "Được rồi, anh nghe lời em!"
"Thế mới ngoan!" Vương Giai Tuệ thỏa mãn cười.
Cố Nhiên giữ chặt tay Vương Giai Tuệ, bá đạo nói: "Xuống tiễn anh!"
"Em cũng định như vậy!" Vương Giai Tuệ cười sáng lạn.
Kỳ thật cô cũng không nỡ để anh đi. Có anh bên cạnh cực kỳ vui vẻ và ấm áp.
Cố Nhiên cười tà, nắm chặt tay Vương Giai Tuệ đi ra ngoài.
Đưa Cố Nhiên xuống dưới tầng, Vương Giai Tuệ bắt đầu có cảm giác không nỡ, nắm chặt tay anh không nỡ buông.
"Cái kia.....Anh đi đường cẩn thận.....Đi chậm thôi!"
Cố Nhiên gật đầu.
Vương Giai Tuệ đột nhiên trầm mặc.
Cô không biết phải nói gì nữa.
Là cô đuổi anh về nhà nhưng bây giờ lại không nỡ.
Sau khi Cố Nhiên mở cốp, để hành lý vào trong rồi đóng lại.
Anh sắp đi rồi! Trong đầu Vương Giai Tuệ đột nhiên xuất hiện câu đó.
Anh chưa đi, tim cô đã khó chịu rồi.
Đột nhiên cô nhào vào lòng Cố Nhiên, ôm chặt eo anh.
"Không nỡ xa anh à?" Cố Nhiên lên mặt, cười nheo hai mắt.
Vương Giai Tuệ có chút xấu hổ nói: "Về đến nhà nhớ phải gọi điện cho em đó!"
Thấy cô chết cũng không chịu thừa nhận không nỡ xa mình, Cố Nhiên dùng sức gỡ tay cô ra, xoay người đi.
Thấy anh có vẻ tức giận, Vương Giai Tuệ vội vàng tiến lên ôm eo anh, giọng nói nghẹn ngào: "Bác sĩ Mông Cổ, em không nỡ xa anh! Làm sao bây giờ? Em không thể tách khỏi anh....."
Cố Nhiên thỏa mãn cười xoay người, dùng sức ôm lấy Vương Giai Tuệ, nhiệt tình hôn lên đôi môi đang nức nở của cô.
Lúc Vương Giai Tuệ đang ý loạn tình mê, anh mới mở cửa bên ghế phụ lái, nhét cô vào trong rồi nhanh chóng đi qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.
"Cố Nhiên?" Vẻ mặt Vương Giai Tuệ mê man nhìn Cố Nhiên.
"Không phải em không nỡ rời xa anh sao? Anh không nỡ. Cho nên chúng ta cùng nhau về đi!" Cố Nhiên cười tà nói.
"Không cần!" Vương Giai Tuệ hoảng loạn mở cửa xe.
Sao cô lại không biết liêm sỉ mà về nhà cùng anh chứ?
Đây không phải nói cho người nhà anh biết, hai ngày nay anh ở bên cạnh cô sao?
Tuy thật sự bọn họ không xảy ra chuyện gì nhưng mà cũng ngủ trên cùng một chiếc giường.
"Cửa xe khóa rồi. Em không mở được đâu!" Cố Nhiên đắc ý nói rồi khởi động xe.
"Bác sĩ Mông Cổ, anh cố ý sao?" Vương Giai Tuệ nhìn thấy khuôn mặt rặng rỡ của Cố Nhiên, trong đầu lóe lên.
Cô đang nghĩ sao anh lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Cô bảo anh về nhà, anh liền ngoan ngoãn mang hành lí xuống tầng.
Hóa ra anh đã có chủ ý từ trước, muốn dẫn cô cùng về nhà.
"Oan uổng quá!" Cố Nhiên mang dáng vẻ vô tội. "Là em không nỡ rời xa, không thể tách khỏi anh! Anh cũng chỉ cố gắng làm em vui vẻ thôi. Sao nào? Cùng anh về nhà chắc vui lắm đúng không?"
"Vui cái đầu anh!" Vương Giai Tuệ giơ nắm đấm, căm giận vung lên gương mặt tuấn tú, nhưng cách khoảng một centimet thì chuyển hướng đấm xuống ngực anh. "Anh đúng là bác sĩ Mông Cổ! Thật quá xấu xa!"
Cố Nhiên không phản bác, cũng không nén nụ cười mà nắm tay Vương Giai Tuệ.
"Em không muốn về nhà anh đâu!" Vương Giai Tuệ bất mãn kháng nghị.