Thời gian bọn họ quen nhau không hề dài, thời gian anh theo đuổi cô càng ngắn hơn, nhưng anh yêu cô lại đậm đặc hơn nham thạch nóng chảy.
Anh nói đó là yêu.
Thật có thể chống lại khảo nghiệm thởi gian sao?
Cô nhìn hai mắt mê người của anh, không xác định rồi.
Có lẽ tình yêu và thời gian không liên quan.
Cô có thể tin tưởng anh chứ?
“Xác định!” Cố Nhiên tràn ngập tự tin gật đầu.
“Được rồi, chúng ta ước định bốn năm sau sẽ kết thúc tự do.” Vương Giai Tuệ dùng lực cầm bàn tay to của anh, cảm động cười nói.
Nhìn thấy nước mắt của cô, Cố Nhiên lại đau lòng.
Anh yêu thương cô như thế, thật muốn đánh cái người đàn ông bỏ vợ bỏ con kia một trận. Lão già đó đối với tình cảm không kiên định làm hại vợ bé nhỏ của anh không thể tin được chân ái.
Có người ba như thế là bất hạnh của cô.
Thế nhưng, cô đã gặp được anh.
Đây là may mắn của cô.
Anh sẽ dùng tất cả quãng thời gian còn lại của cuộc đời anh để che chở cho cô, cho cô tình yêu, cho cô cảm giác an toàn.
Sao đầy trời tựa như tình yêu của anh, một chút một chút, thắp sáng lòng của cô.
“Đáng tiếc không có lưu tinh.” Cố Nhiên nhìn, hài lòng nói.
“Vì sao muốn lưu tinh?” Vương Giai Tuệ nhìn Cố Nhiên liếc mắt một cái: “Lưu tinh quá ngắn tạm, em không tin những cái đó.”
“Một chút tế bào lãng mạn cũng không có.” Cố Nhiên nhéo má cô, bất đắc dĩ nói.
“Em không cần lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần yêu thật sự chân thật say đắm. Anh có thể cho em không?” Vương Giai Tuệ nghiêng đầu nhìn Cố Nhiên, thật sự nói.
Mẹ thường nói với cô không cần mơ từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga, thật ra cô rất rõ điểm này. Cô là người lý trí, cô vẫn khắc chế tình cảm đối với Ninh Hạo. Bởi vì cô biết Ninh Hạo không cho cô được tình yêu và cảm giác an toàn.
“Tình yêu chân thật thì có thể, lời ngon tiếng ngọt cũng cần phải có. Em là công chúa nhỏ của anh.” Cố Nhiên nâng mặt cô lên, tinh mâu chói lọi.
Cố Nhiên xấu hổ a một tiếng: “Người đàn ông biết nấu ăn không nhất định sẽ cưng chiều vợ.”
“Anh làm cơm quá khó ăn. Về sau đừng xuống bếp.” Vương Giai Tuệ ôm lấy cánh tay của anh, cười dựa sát vào người anh: “Em làm cho anh ăn, nhưng anh phải hứa sẽ yêu em thật sự.”
“Được, anh đồng ý với em!” Âm thanh của Cố Nhiên có chút khàn khàn.
Nghe được cô không tính hứa hẹn, anh cực kỳ cảm động.
Đột nhiên ở chân trời xẹt qua một đạo lưu tinh, Cố Nhiên lập tức cầu nguyện ở trong lòng, anh muốn trao hết toàn bộ tình yêu cho cô, để cô thông suốt phóng khoáng, cùng cô trở thành một đôi uyên ương vô ưu vô lự.
Hôn nhân sẽ không phải là nấm mồ của tình yêu, mà là nơi bắt đầu.
Nhìn đến sao băng, Vương Giai Tuệ cũng kích thích làm chuyện lần đầu tiên trong đời, hai tay tạo thành hình chữ thập đặt ở trước ngực, yên lặng cầu nguyện. Cô hi vọng sự nghiệp của mẹ ngày càng thuận lợi, hi vọng chính mình có được một phần tình yêu tốt đẹp.
Mở to mắt, nhìn thấy gương mặt của Cố Nhiên gần trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền ửng đỏ: “Em... cát bay vào mắt em...”
“Anh thổi cho em.” Cố Nhiên cười, tiếp sát vào đôi mắt cô.
Vương Giai Tuệ biết lời nói của mình bị anh nhìn thấu, mặt đỏ càng lợi hại hơn: “Em hi vọng... hai ta có thể... trường trường cửu cử!”
“Anh cũng thế!” Cố Nhiên đặt nụ hôn lên mí mắt cô, kích động nói.
Trường trường cửu cửu, đơn giản nhất, nhưng cũng khó thực hiện nhất.
Anh đã qua giai đoạn tuổi trẻ kích thích, không mong oanh oanh liệt liệt, nhưng cầu trường trường cửu cửu.
Vương Giai Tuệ gắt gao ôm lấy anh: “Cố Nhiên!”
Cô không giống anh, thích đặt tình yêu trên bờ môi. Nhưng cái ôm của cô đã nói thay tất cả.