Đêm khuya, Ứng Mẫn đứng trong nhà vệ sinh, tự nhìn mình trong gương trước bồn rửa.
"Ứng Mẫn, tôi biết cô sẽ để tôi xuất hiện một lần nữa. Bởi vì trong lòng cô không lịch sự, dịu dàng, lương thiện như vẻ bề ngoài. Trong lòng cô cũng đầy tội ác. Chỉ là cô che giấu rất giỏi mà thôi!" Cô xoa ngực, trào phúng nhếch khóe môi. "Biết tại sao khi vào đại học tôi lại chọn môn tâm lý học không? Bởi vì tôi muốn khống chế Cố Mạc, không chế tư tưởng, trái tim anh ấy. Tôi muốn cả đời này của anh ấy chỉ có thể nhớ kỹ một cô gái là tôi. Cô quá yếu đuối, chỉ biết chờ đợi!"
Ứng Mẫn gầm thets, dùng sức, đánh vào bồn rửa tay: "Chờ đợi có ích gì chứ? Chỉ có thể để cơ hội vuột mất thôi!"
"Tôi yêu anh ấy!"
"Yêu anh ấy vì sao lại không chiếm lấy anh ấy? Vì sao không học Tiếu Nhiễm cởi sạch quần áo nằm lên giường anh ấy chữ? Cô thật ngu ngốc! Tôi cho cô năm năm cơ hội để tiếp cận với Cố Mạc, cố gắng để anh ấy yêu một cô gái lịch sự, nhã nhặn, lương thiện nhưng mà cô khiến tôi quá thất vọng! Cho nên tôi xuất hiện. Tôi phải tự mình nắm giữ trái tim anh ấy. Từ nay về sau, cô cút khỏi thể xác Ứng Mẫn cho tôi!" Ứng Mẫn điên cuồng nhìn bản thân ở trong gương, khàn giọng ói.
Đột nhiên, cô ôm chặt đầu, thống khổ than: "Không, thả tôi ra! Tôi mới thật sự là Ứng Mẫn! Cô không phải, không được tổn thương đến Cố Mạc! Tôi sẽ khiến anh ấy yêu tôi. Cút đi, cút đi! Đừng quay lại nữa!"
Thống khổ vùng vẫy, giống như con thú bị thương rống lên, mồ hôi lạnh khiến cả quần áo Ứng Mẫn ướt đẫm.
Không biết sau bao lâu, cô mới bình tĩnh lại, dựa vào bồn cầu, ánh mắt đờ đẫn.
"Cô không thể nhốt tôi đâu! Tôi còn xuất hiện đó!"
Trong đầu, một giọng nói âm độc, không cam lòng quát lên.
"Không!" Ứng Mẫn đứng dậy, dùng nước lạnh hắt lên mặt, cố ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Người kia quá ác độc, ác độc khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Tuy cô yêu Cố Mạc nhưng cô sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ đi phá hoại.
Nhưng người kia có thể!
Cô biết rõ về cô ta. Mỗi khi người kia xuất hiện, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta dùng cơ thể mình làm những việc mà cô dám và cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Thậm chí có đôi khi, cô ta đột nhiên xuất hiện khống chế hành vi của cô mà cô lại không thể thay đổi.
Vì sao cô lại trở thành một con quái vật như vậy?
Cô lấy trong túi một lọ thuốc, đổ một viên, nhét vào miệng.
Cô phải trở thành một cô gái bình thường.
Cô là một bác sĩ khoa thần kinh lịch sự, dịu dàng, lương thiện.
"Ứng Mẫn, cô.....sẽ hối hận....."
Trong đầu có một giọng nói hổn hển, vùng vẫy, đau khổ vang lên.
Hối hận?
Không đâu.
Cả cuộc đời này của cô chỉ có một việc duy nhất hối hận đó là không chủ động một lần.
Tưởng phu nhân đột nhiên tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, nhìn về phía nhà vệ sinh.
Vừa rồi là tiếng gì thế?
Giống như ma quỷ, thật đáng sợ.
Bà đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy Ứng Mẫn đâu.
Bà đứng dậy, đi dép lê đến cửa toilet, cẩn thận giơ tay, vặn nắm cửa.
Bà vừa chạm vào tay nắm cửa thì cửa tự động mở ra từ bên trong.
Ứng Mẫn giống như hồn ma đi ra ngoài, tóc tai tán loạn, ánh mắt đờ đẫn.
Bà kinh ngạc nhìn Ứng Mẫn: "Ứng Mẫn?"
Ứng Mẫn cũng không nhìn bà, mê mang nhìn về phía trước, đi đến ghế sô pha ở trước mặt.
Tưởng phu nhân lo lắng nhìn Ứng Mẫn, không rõ đây là làm sao.
Tối hôm qua bà cũng không nói gì khiến cô tức giận đúng không?
Nhìn Ứng Mẫn ngã vật xuống, bà nghi hoặc bất an.
Hôm sau, bà có chút bất an hỏi Ứng Mẫn, Ứng Mẫn chua xót trả lời: "Bác gái, con không nói cho người khác biết con mắc chứng mộng du!"