Trần Lương sinh ra ở kiểu gia đình đó, có người nào không phải cúi đầu nhiệt tình lấy lòng anh chứ?
Lần đầu tiên anh gặp được một cô gái ngạo mạn như vậy.
Anh vươn tay, thoải mái đặt lên cổ Cố Tương, túm cô quay lại.
Cố Tương vừa giãy dụa vừa căm tức rống lên:”Hai gạch ba sao, anh làm cái gì vậy?”
“Trần Lương!” Trần Lương nhìn vào đôi mắt đẹp của Cố Tương, lạnh nhạt nói.
“Trần Lương? Tôi còn là giấm chua lâu năm đây!” Cố Tương không hiểu vì sao đối phương đột nhiên nói ra hai chữ “Trần Lương”, bẫn mãn thở dài. Cô cố gỡ bàn tay Trần Lương để tránh ra. Nhưng anh quá mạnh, cô căn bản là không giãy ra nổi
“Trần trong ‘trần thuật, Lương trong ‘rường cột nước nhà’. Trần Lương.” Trần Lương nghiêm mặt nhìn Cố Tương, “Tên của tôi chứ không phải danh hiệu!”
“Có thể buông tay ra không?” Cố Tương căn bản không muốn chú ý đến đối phương. Anh tên gì thì liên quan gì đến cô? Chẳng qua là cô không cẩn thận đụng phải anh ta hai lần, anh có nhất thiết phải ép buộc cô như mang thù không?
Cô cảm thấy mình như con gà bị anh túm trên tay.
Rất mất khí chất!
Trần Lương không do dự buông tay, lạnh lùng để Cô Tương ngã sấp xuống, sửa sang lại quân phục rồi xoay người rời đi.
“Trần Lương, hai ta kết thù chắc rồi!” Cố Tương đứng lên rống to với bóng lưng của Trần Lương.
Trần Lương không hề dừng bước, chỉ hơi nhếch môi. Đi vào thang máy, vẻ mặt thanh tao kiêu hãnh liếc nhìn Cố Tương chật vật, thong dong ấn vào nút đóng cửa thang máy.
“Đồ tự phụ!” Cố Tương tức giận phát khóc.
Lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông thô lỗ như vậy.
Quân nhân thì giỏi lắm sao?
“Ai chọc em vậy?” Cố Mạc từ phía sau Cố Tương đi tới, nghi hoặc nói:”Tức giận đến như vậy?
“Trần Lương!” Cố Tương nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói. “Hai gạch ba sao thì giỏi lắm sao? Mắt để lên đỉnh đầu à!”
“Trần Lương? Em chắc chứ?” Cố Mạc kinh ngạc nhìn Cố Tương “Sao em lại biết anh ta?”
“Anh, anh biết hắn ta là ai à?” Cố Tương nghe anh trai nói, kinh ngạc quay đầu.
“Con trai của phó bộ trưởng bộ F Trần XX. Anh từng thông qua mối quan hệ với anh ta mà kiếm được mối làm ăn với quân đội.” Cố Mạc thản nhiên cười nói.
“Anh nói hắn….” Cố Tương nghe anh trai nói xong, giọng hơi run run.
“Anh hai của Trần Lam.” Cố Mạc gật gật đầu.
Hôn nhân của Trần Lam và Tần Viễn Chu là môn đăng hộ đối, nếu không phải trong lòng đều có tình riêng, đấy chức chắn sẽ là một cặp vợ chồng quyền lực. Chỉ là mối tình đó không thể tồn tại với điều kiện hiện tại, cho nên lại biến thành bằng mặt không bằng lòng.
“Ừm.” Cố Tương đột nhiên giống như quả bóng da bị xì, xám xịt quay người đi vào phòng bao.
Cô nào dám kết thù với con trai của Trần XX?
Nuốt cơn tức vào bụng đi!
Người như vậy cô đấu không lại.
Anh ta và em gái của anh đối với cô mà nối qua xa vời để tồn tại.
Giống như Tần Viễn Chu.
“Thanh niên này một năm 365 ngày đều ở trong quân đội, sao hôm nay lại rảnh rỗi đi xã giao?” Cố Mạc có chút bồn chồn lẩm bẩm.
Trần Lương vì ba mình mà đặc biệt không thích xã giao, đối với bản thân thì thập phần nghiêm khắc, chỉ sợ bị người ta nói thành tựu của anh ta đề là dựa vào ba anh ta.
Anh rất thích anh ta.
“Chắc là tiệc trong nhà! Em vừa đụng phải em gái anh ta.” Cố Tương có chút thất thần nói.
Tần Viễn Chu đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, đá thế nào cũng không đi.
Cho dù Tần Viễn Chu không hòa hợp với vợ anh ta, lại bị cắm sừng, nhưng chỉ cần không ly hôn, anh vẫn chính là con rể của phó bộ trưởng Trần.