Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1134: Rất lộ! Sẽ làm cho người ta muốn phạm tội



Editor: Quỷ Quỷ

Lúc Tiếu Nhiễm tỉnh lại đã gần 9h. Cô bò lên giường nhưng không nhìn thấy Cố Mạc.

Anh nói giúp cô học bài cơ mà?

Chẳng lẽ muốn nuốt lời?

Nếu anh thật sự bỏ lại cô để đi làm, cô liền rủa anh biến thành con heo béo phì!

Thay áo phông quần bò đơn giản, cô liền đi xuống lầu.

“Tiểu Nhiễm, tỉnh rồi à?” Dì Lưu nhìn thấy Tiếu Nhiễm, lập tức nhiệt tình nói, “Thiếu gia nói cơ thể của cô đang yếu nên dặn tôi hầm canh sâm nhũ cáp cho cô.”

“Bà đừng nghe anh ấy nói bậy!” Tiếu Nhiễm lập tức đỏ mặt.

Cái gì mà cơ thể yếu ớt? Thường ngày cô đều tràn đầy sức sống! Giờ cô đi đứng bủn rủn không phải là vì anh giằng co cô cả đêm sao? Lúc này mới biết thương cô, dặn người ta hầm canh cho cô sao?

Đồ xấu xa!

“Đó là thiếu gia thương cô.” Dì Lưu nói rồi xoay người đi vào phòng bếp.

“Bà nội quản gia, Cố Mạc đâu ạ?” Tiếu Nhiễm đi xuống nhà không nhìn thấy Cố Mạc liền đoán có lẽ anh đã đi làm.

Xem ra đúng là anh nuốt lời rồi!

Tên vô lại!

“Hình như đang bơi.” Có tiếng dì Lưu truyền ra từ trong bếp.

Bơi?

Anh không thấy mệt sao?

Vẫn còn sức để bơi?

Tiếu Nhiễm lập tức chạy ra khỏi biệt thự, ra bể bơi tìm Cố Mạc.

Chỉ nhìn thấy thân hình rắn rỏi của anh dưới làn nước, một chút mệt mỏi cũng không có, ngược lại dường như tinh lực dư thừa, bơi rất hăng hái.

Tiếu Nhiễm thở phì phò ngồi trên bờ, lấy chân hắt nước về phía Cố Mạc.

Cố Mạc nghe thấy tiếng động liền quay đầu. Nhìn thấy Tiếu Nhiễm thì bơi ngược trở lại.

“Dậy rồi à?” Cố Mạc vẻ mặt yêu chiều cười hỏi.

“Anh làm cho em rã rời, mà vẫn còn sức đi bơi.” Tiếu Nhiễm dùng sức đá bọt nước.

Cố Mạc đắc ý cười to:”Công ty thật vất vả mới làm ra một sản phẩm mà anh có thể dùng tốt như vậy, đương nhiên là muốn cố gắng thử nghiệm.”

“Anh còn nói!” Tiếu Nhiễm hận không thể nhảy xuống bóp cổ Cố Mạc.

Anh cười thật là nham hiểm!

“Xuống đây với anh!” Cố Mạc đột nhiên tới gần, một tay kéo Tiếu Nhiễm xuống.

“Em đang không mặc áo tắm!” Tiếu Nhiễm trồi lên mặt nước, bất mãn kháng nghị.

“Áo tắm? Em muốn làm cho anh chảy máu mũi sao?” Cố Mạc từ ác nhìn liếc qua dáng người của Tiếu Nhiễm.

“Càng ngày càng không đứng đắn!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt đẩy Cố Mạc, lùi ra xa khỏi anh.

Cố Mạc cười đuổi theo, ôm lấy thắt lưng Tiếu Nhiễm:”Là vợ chồng rồi thì đứng đắn để làm gì?”

“Ông Mực! Anh càng ngày càng đen tối!” Tiếu Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn Cố Mạc.

“Còn có thể đen hơn. Em có muốn thử một chút không?” Cố Mạc nham hiểm cúi đầu dường như muốn hôn Tiếu Nhiễm.

“Đủ rồi! Anh không mệt sao?” Tiếu Nhiễm đỏ bừng mặt.

“Bơi thêm 20 vòng nữa cũng không là gì.” Cố Mạc cười hỏi, “Vợ à, không phải em hiểu nhầm ý của anh chứ? Anh đang muốn nói đến trận đấu với em.”

Tiếu Nhiễm tức giận trợn mắt.

Anh cố ý làm cho cô hiểu lầm, sau đó lại trêu chọc cô.

“Em đi ăn cơm!” Tiếu Nhiễm lội lên bờ.

Cố mạc nhìn thấy quần áo ướt đẫm dính sát vào cơ thể cô, thiếu chút nữa thì chảy máu mũi.

Anh lập tức lên bờ, cầm áo choàng tắm dài quấn lấy Tiếu Nhiễm.

“Anh làm sao vậy?” Tiếu Nhiễm khó hiểu hỏi.

Anh sẽ không quăng cô xuống bể bơi đấy chứ?

“Rất lộ! Sẽ khiến cho người ta mới phạm tội!” Cố Mạc nói xong liền bế Tiếu Nhiễm đi vào biệt thự.

Cả nửa ngày Tiếu Nhiễm mới ngộ ra sao lại như vậy.

Quần áo ướt đẫm trở nên trong suốt, lộ ra áo lót hiệu Lace.

“Đều tại anh làm hại!” Tiếu Nhiễm dùng sức nhéo Cố Mạc, nghiến răng nghiến lợi đầy bất mãn.

Cố Mạc thoải mái cười rộ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.