Cố Nhiên xem qua vết thương của Cố Tương xong, cười nói:”Rốt cục cũng có lý do để em ở nhà với ba mẹ rồi. Không tồi!”
Cố Tương đá Cố Nhiên một cái bằng cái chân không bị thương:”Anh đang hi vọng em ngã thêm mấy lần nữa đúng không?”
“Còn có sức đá người ta, có nghĩ là không sao rồ.” Cố Nhiên cầm chân Cố Tương, ngồi trên sô pha, đặt mắt cá chân bị thương của cô để lên đùi mình, vừa bóp chân cho cô vừa nói, “Hẳn là bị thương dây chằng. Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Đừng quá lo lắng, vài ngày nữa em có thể tiếp tục leo núi.”
“Còn dám leo núi? Muốn mất mạng hay sao!” Chu Cầm nghiêm mặt nói.
“Mẹ, lần này là do con không cẩn thận. Vì bị cảnh cáo nên con đột nhiên xoay người, là do con không cẩn thận trượt chân nên mới gặp phải chuyện không may.” Cố Tương vì tự do sau này của mình mà nhanh miệng giải thích.
“Núi Đại Minh quá nguy hiểm, về sao không được leo núi này nữa.” Chu Cầm nghiêm túc ra lệnh, “Con muốn leo núi thì cứ đi đường bình thường cho mẹ!”
“Đường đó thì có gì không bình thường? Con còn muốn tháng 7 này đi Everest.” Cố Tương bĩu môi u oán nhìn mẹ mình.
“Con dám! Với một chút bản lĩnh của con mà đi Everest còn muốn sống quay về sao?” Chu Cầm nghe Cố Tương nói lập tức vỗ bàn.
“Mẹ, mẹ đừng nóng. Nhóc Tương cũng chỉ thuận miệng nói thôi. Với sức khỏe của em nó, có thể trèo lên cao nguyên Thanh Tàng đã không tồi rồi nữa là Everest?” Cố Nhiên nhanh miệng an ủi mẹ mình.
Cố Hoài Lễ mang túi đá chườm đến, nghe thấy bọn họ nói chuyện, đưa túi chườm cho Cố Nhiên rồi ngồi xuống cạnh vợ mình:”Con lớn rồi sẽ đến lúc chúng ta phải buông tay. Tiểu Tương lần này đã nhận được một bài học rồi, lần sau nhất định sẽ cẩn thận.”
“Sao con gái tôi lại thế này.” Chu Cầm dựa vào lòng chồng mình, giọng mũi nghèn nghẹn.
Bà không phải là người hay chảy nước mắt, nhưng nhìn thấy con gái mình đầy thương tích trở về, hốc mắt bà cay xè.
“Mẹ, con cam đoan với mẹ, lần sau nhất định sẽ cẩn thận.” Cố Tương giơ tay thề son sắt.
Chu Cầm bị con gái làm cho bật cười:”Cẩn thận có thể cam đoan được sao?”
“Mẹ. Con đã quen phóng túng rồi. Mẹ muốn nhốt con trong nhà, an toàn nhưng sẽ làm con chết ngạt. Con đi đâu tìm cảm hứng sáng tác bây giờ?” Cố Tương lắc cánh tay mẹ làm nũng nói.
Cố Nhiên bóp chân cho Cố Tương, bất đắc dĩ nói:”Bà cô ơi, tôi còn đang chườm đá lên chân cho cô. Xin cô thành thật một chút đi.”
“Đối xử với em gái và người yêu khác nhau một trời một vực. Nếu cô Giai Tuệ kia bị thương, anh có dám đối xử với cô ấy như vậy không!” Cố Tương bất mãn kháng nghị.
“Thưa cô, tôi đối với cô còn chưa đủ tốt hay sao?” Cố Nhiên cốc trán Cố Tương, “Tôi đã bỏ rơi tiệc rượu cùng với hai chục anh em, còn vượt tận 3 cái đèn đỏ.”
“Thật sao?” Cố Tương cười thơm Cố Nhiên một cái:”Anh hai, em sẽ báo đáp anh thật tốt!”
“Báo đáp anh?” Cố Nhiên xấu xa xem xét Cố Tương, “Đừng nói với anh rằng em liệt anh vào cặn bã nam trong tiểu thuyết, để cho anh lưu danh thiên cổ đấy chứ.”
“Em cũng đang có ý định đó.” Cố Tương cười ngã vào trong lòng mẹ mình.
“Em đừng có mơ!” Cố Nhiên vỗ vỗ vào bàn chân Cố Tương.
“Đau!” Cố Tương thét lên chói tai.
“Chết cũng phải náo nhiệt một chút!” Cố Nhiên lại chườm đá lên nói.
“Mấy đứa này…” Cố Hoài Lễ lắc đầu.
Toàn đấu võ mồm với nhau, chẳng khác gì hai đứa trẻ. Đấu nhau 28 năm nay rồi vẫn còn chưa đủ.
“Cái đó gọi là mắng yêu.” Cố Tương lập tức ôm cổ Cố Nhiên cười haha nói.