"Sao cái trán sưng lớn như vậy?" Sau khi bà nội Cố nhìn thấy trên trán Cố Tương có vết thương, liền đau lòng nói.
"Bà nội không cần lo lắng, vết thương nhỏ thôi ạ. Trừ bỏ có hủy dung chút ít bên ngoài thì còn lại không có gì đáng ngại đâu." Cố Nhiên nhếch môi, nửa đùa nửa thật nói.
"Anh mới bị hủy dung a!" Cố Tương dùng lực vặn eo Cố Nhiên.
"Không có đàn ông cho em hành hạ, em chỉ biết lấy anh ra trút giận." Cố Nhiên một bên bi thương kháng nghị."Eo nhỏ của tôi..."
Nghe thấy Cố Nhiên than như vậy, Tiếu Nhiễm liền phì cười.
Cố Mạc tuy lạnh mặt, nhưng khóe miệng cũng không khỏi lặng lẽ nhếch lên.
Trong nhà nếu như không có một đôi dở hơi như vậy thì quả thực là buồn chán.
"Em quyết định cả đời làm ni cô, từ từ mà hành hạ anh." Cố Tương xoay xoay cổ tay, vô cùng có chí tiến thủ nói.
"Hai người các cháu..." Bà nội cười lắc đầu.
Xem Cố Tương còn đủ sức đùa giỡn Cố Nhiên như vậy, hẳn là không có việc gì rồi.
"Chị Vương, đi ngắt ít lô hội." Bà nội dặn dò dì giúp việc, nói."Con gái trên mặt có sẹo thực khó coi."
"Trước cứ xoa qua lô hội. Ngày mai anh sẽ đến khoa thẩm mỹ hỏi người bạn lấy chút tinh dầu trị sẹo." Cố Nhiên cười nói."Em gái bảo bối của anh xinh đẹp như vậy, một vết sẹo cũng không được lưu lại."
"Anh hai, anh thật tốt!" Cố Tương ôm lấy cổ Cố Nhiên, làm nũng nói.
"Không phải lúc nãy còn véo anh sao." Cố Nhiên trêu chọc nói.
"Hai ta đánh là thân, mắng là yêu." Cố Tương loạng choạng bám lấy Cố Nhiên, cười nói.
"Hai đứa nhỏ này!" Chu Cầm nhìn một cặp con trai con gái tương thân tương ái, liền buồn cười.
Nào đâu có xuất hiện loại tình huống anh em bất hòa, tranh thủ tình cảm, chia trác gia tài??.
Mấy đứa nhỏ đều trò giỏi hơn thầy, một đám đều liều mạng kiếm tiền cho gia đình.
Không nói đến 2 con trai, tiền nhuận bút 1 cuốn sách của Tiểu Tương còn nhiều hơn tiền lương 10 năm của bà.
"Mẹ hiền, con hiếu, vợ đảm, có cho anh làm Tổng thống anh cũng không đổi." Cố Hoài Lễ vai bà xã, cảm khái cười nói.
Chu Cầm nhìn chồng mình, trong ánh mắt đều lấp lánh ý cười.
Cùng Cố Hoài Lễ kết hôn đã ba mươi mấy năm, bà vẫn luôn được ông chăm sóc yêu thương. Bọn họ không phải là người giỏi biểu đạt, nhưng bà biết ông vẫn luôn yêu bà. Bà không cầu một tình yêu oang oanh liệt liệt, chỉ cần những lúc khó khăn giúp đỡ lẫn nhau vượt qua hoạn nạn là được.
"Ba, con phát hiện ra trong cuộc đời này, ba mới là người chiến thắng cuối cùng." Cố Mạc nhàn nhạt cười nói với cha mình.
Cố Hoài Lễ mãn ý cười to: "Bởi vì ba là cưới được mẹ con!" Cố Hoài Lễ thỏa mãn nhìn bà xã.
Chu Cầm không phải một người phụ nữ dễ cảm động, năm đó nam sinh truy đuổi bà có rất nhiều, ông cũng không được tính là xuất chúng nhất, nhưng chắn chắn là người yêu bà nhất.
Dì Vương bưng bát nước lô hội đi ra, Cố Nhiên lập tức nhận lấy, tỉ mỉ xoa lên trán cho em gái: "Nhìn doạ người nhưng thực ra thì cũng không nghiêm trọng lắm. Đừng lo lắng. Đừng để miệng vết thương bị thấm nước là được."
"Tương Tương, còn có chỗ nào bị thương nữa không? Để anh hai xem cho con." Ánh mắt sắc bén của bà nội nhin đến ống quần cùng cánh tay áo của Cố Tương.
"Đầu gối và khủyu tay chỉ có chút bị xước da. Đã có người giúp con băng bó rồi." Cố Tương nhớ tới cái vị hai gạch ba sao kia, liền quyệt quyệt miệng nhỏ. Cô không biết nên hình dung tên gia hỏa kia như thế nào.
"Nam hay nữ?" Bà nội Cố lập tức tỉnh táo tinh thần."Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Bộ dáng có đẹp trai hay không?"
Lại nữa rồi!
Cố Tương đảo cặp mắt trắng dã, bĩu môi kháng nghị: "Bà nội, con có thể không nói cái này không?"
"Có thể! Khi nào cháu kết hôn, bà nội đảm bảo sẽ không nói đến vấn đề này nữa." Bà nội Cố cười nói.
"Con còn phải đi viết tiểu thuyết.Nói chuyện với mọi người quá tổn thương tế bào não." Cố Tương ôm trán nói.
Tiếu Nhiễm rúc ở trong lòng Cố Mạc, cố nhịn cười.
Bà nội đây là có bao nhiêu sốt ruột lo lắng cho hôn sự của chị Cố Tương?
Không chỉ có Cố Tương bị đùa giỡn mà bà nỗi cũng thật biết nói đùa.