Tiếu Nhiễm bị cuốn hút bởi nụ cười của anh, cũng cười rộ lên theo.
“Tiếu Nhiễm, gần đây cậu có thấy Tiếu Lạc không?” Đột nhiên Ninh Hạo mở miệng hỏi.
Tiếu Nhiễm lắc đầu: “Cách đây hai ngày mẹ của nó chạy về công ty gây sự, về sau ba mình giận quá, liền phái bảo vệ ngăn cản người ở cổng. tiếu Lạc thì vẫn không có tin tức gì. Có lẽ nhập học cấp ba rất bận rộn đi? Cũng có thể là nó có mẹ hư hỏng như thế, biết sai rồi, an phận rồi không?
“Mình cảm thấy có thể cô ấy biết sai rồi.” Ninh Hạo nhớ lại hôm trước nhìn thấy Tiếu lạc, thật sự nói.
“Lớp trưởng, cậu gặp nó rồi à?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc hỏi han.
“Ngẫu nhiên gặp, mình đi tập thể dục, khi đó đi ra ngoài thì đụng được cô ấy đang bị đói ngồi chồm hổm ở ven đường.” Ninh Hạo cau mày nói.
“Thảm như vậy sao? Lớp trưởng, cậu đừng để bị nó lừa. Cố Mạc nói hai mẹ con nó vẫn ở trong phòng tổng thống của khách sạn Hilton, ngày qua ngày đều rất tốt.” Tiếu Nhiễm khinh thường bĩu môi.
Ninh Hạo kinh ngạc trừng to mắt: “Làm sao có thể?”
“Không biết nên nói cậu quá đơn thuần, hay là nói Tiếu Lạc diễn quá tốt.” Tiếu Nhiễm lắc đầu, tràn ngập thương hại nhìn anh: “Lần sau thấy nó, cậu nhớ mở rõ hai mắt ra, ngàn lần đừng để bị nó lừa.”
“Nhớ rồi.” Ninh Hạo ngơ ngẩn nói: “Cô ấy nói hôm đó là sinh nhật nó, không có tiền mua bánh ngọt, mình tin là thật rồi.”
Có lẽ là anh được cha mẹ bảo vệ quen rồi, vậy mà không biết lòng người có thể hiểm ác đến mức này.
Tiếu Lạc mới mười sáu tuổi.
“Hôm trước?” Tiếu Nhiễm sửng sốt một chút: “Hôm trước đúng là sinh nhật của nó. Nhưng là nó tuyệt đối không có khả năng không mua nổi bánh ngọt. tập đoàn Bằng Trình đã từng bị mẹ nó vét sạch tài chính, thiếu chút nữa phá sản. Tuy buộc Dương Nguyệt Quyên phải trả một phần tài chính, nhưng mình tin tưởng trong tay bà ta còn tiền bạc cả đời không xài hết.”