“Em nghiêm túc mà! Hai ngày nay anh vất vả rồi.” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, cười nói.
Cố Mạc chỉ vào mặt mình:”Em có thể cảm ơn anh.”
Tiếu Nhiễm thẹn thùng nhìn thoáng qua ba, nhìn thấy ba cười thỏa mãn thì túm lấy Cố Mạc vào phòng bệnh.
Cố Mạc đứng cạnh giường bệnh, quan tâm hỏi:”Hôm nay thế nào rồi? Ba có khó chịu ở đâu không? Có khó chịu không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tiếu Bằng Trình ra hiệu cho Cố Mạc ngồi xuống, “Chuyện của công ty…..”
“Con đến bệnh viện trước, cuối cùng cũng thu hồi được đám dược phẩm. May mà chảy vào thị trường không có bao nhiêu. Tổn thất cũng không tính là nghiêm trọng lắm.” Cố Mạc thoải mái cười cười.
Tiếu Bằng Trình cười chua chát.
Có lẽ vài triệu với Cố Mạc không là gì, nhưng đối với tập đoàn Bằng Trình đang bấp bênh thì là một khoản lớn.
Ông không biết nếu không có Cố Mạc giúp, ông có thể qua được kiếp này sao?
“Lúc nào ba cũng làm liên lụy đến con.” Tiếu Bằng Trình áy náy nói.
Từ khi Cố Mạc lấy Tiếu Nhiễm, tập đoàn Bằng Trình liên tiếp gặp nạn.
“Vì Tiếu Nhiễm, con cam tâm tình nguyện.” Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm cười nói.