“Trong nhà thiếu mất người hay đấu võ mồm với anh, em chỉ còn cách gây sự với chị dâu nhỏ thôi.” Cố Nhiên đáng tiếc nói.
“Chị Cố Tương ở lại B thị rồi?” Vương Giai Tuệ quan tâm cười hỏi.
“Ừ. Con bé dính với Tần Viễn Chu như keo với sơn, rời nhau một giây cũng thấy lâu.” Cố Nhiên khoa trương nói.
“Nếu chị Cố Tương biết anh trêu chọc chị ấy như vậy, nhất định sẽ nhảy lên máy bay bay về đánh anh.” Tiếu Nhiễm cười nói.
“Hoàng đế ở trên cao.” Cố Nhiên bày ra vẻ mặt không sợ chết.
Cố Tương giờ đang chết ngấy bên cạnh Tần Viễn Chu, không ai chịu dời ai.
“Đúng là không sợ sao!” Tiếu Nhiễm nở nụ cười.
“Xem ra phải phái cái người nào đến chặn miệng chị lại mới được!” Cố Nhiên thở dài thật dài.
Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nghiêng đầu:”Không có khả năng! Chú em, chấp nhận số mệnh đi!”
“Cái gì không có khả năng?” Giọng nói của Cố Mạc đột nhiên vang lên sau lưng Tiếu Nhiễm.
Cô khiếp sợ quay đầu, nhìn thấy Cố Mạc, lập tức hưng phấn đứng dậy, nhào vào trong lòng anh:”Cố Mạc! Sao anh lại đến đây?”
“Đang đói bụng. Nghe Cố Nhiên nói muốn đưa bọn em đến chỗ này ăn cơm, anh liền mang theo cả vợ chồng Trịnh Húc đến đây.” Cố Mạc chỉ chỉ Trịnh Húc và Lynda đằng sau.
“Chị Lynda, vài ngày không gặp, bụng chị to ra rồi đấy!” Tiếu Nhiễm khoa trương cười nói.
“Em muốn thổi khí cầu sao? Chị vẫn còn rất thon thỏ!” Lynda cố ý ôm bụng, chiếc áo quyến rũ hiệu POSE.