Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1307



Cố Mạc tìm cơ hội khuyên Tiếu Nhiễm ăn cơm, nhưng cô vẫn lấy chuyện không có khẩu vị để từ chối.

Gần đến lúc ăn cơm tối, Cố Mạc không để cho Tiếu Nhiễm tuyệt thực nữa, cường hãn ôm cô về phía nhà ăn, đút cháo cho cô.

“Em ăn không vào.” Tiếu Nhiễm lắc đầu. Nghĩ đến ba, trong hốc mắt của cô lại đầy nước.

“Ăn không vào cũng phải ăn.” Cố Mạc đưa một miếng dưa muối để trước mặt cô.

Tiếu Nhiễm ăn vài miếng dưới ánh mắt chờ đợi của Cố Mạc, rốt cuộc cũng không nuốt được nữa.

Cố Mạc khe khẽ thở dài, thu bát lại.

Có ăn được chút ít còn hơn là không.

Tiếu Nhiễm trở lại linh đường, đờ đãn ngồi chồm hỗm bên cạnh linh cữu, nước mắt lưng tròng.

Còn có thể nhớ rõ khi cô phát sốt, ba thức canh ở cạnh cô đến vài đêm đều không ngủ.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên cô trốn học, ba không nỡ đánh cô, chỉ nói với di ảnh của mẹ là chính mình không đủ tư cách làm ba.

....

Cố Mạc đi qua, ô lấy cô từ trên mặt đất, đặt lên đùi. 

“Nha đầu, anh biết em rất khổ sở. Ba chết quá đột ngột. nhưng nếu như em bi thương quá mà ngã bệnh, ba ở trên trời cũng sẽ đau lòng, anh cũng đau lòng.”

Nghe được lời khuyên bảo của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm cố gắng bức cho nước mắt trở về, miễn cưỡng cười.

Cố Mạc nhè nhẹ vỗ lưng cô, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô.

Bi thương này nếu có thể san sẻ, anh sẽ nhận hất cho cô.

Đáng tiếc, anh không thể....

....

Bà nội Cố nhìn thấy con trai con gái mặc quần áo đơn sắc muốn ra ngoài, lập tức gọi lại: “Các con muốn đi viếng thông gia à?”

“Đúng rồi ạ” Cố Hoài Lễ cung kính trả lời.

Bà nội Có kêu người giúp việc qua: “Canh gà này đã hầm cả đêm rồi, các con đưa cho Tiếu Nhiễm bồi bổ nhé.”

“Con cảm ơn mẹ thay Tiếu Nhiễm.” Chu Cầm tiếp nhận, nhàn nhạt cười nói.

“Đi thôi, mẹ đi ngủ một lát.” Bà nội Cố nói xong, đẩy xe lăn trở về phòng.

Cố Hoài Lễ nhanh chóng đi lên, đẩy xe cho mẹ về.

...

Tiếu Nhiễm nhận canh gà của bà, cảm động rơi nước mắt: “Cảm ơn mẹ!”

“Không cần cảm ơn mẹ, đây là bà nội tự tay chuẩn bị.” Chu Cầm cười nói.

“Bà nội?” Nghe được mẹ nói, Tiếu Nhiễm kinh ngạc trừng to mắt.

“Bà nội con không ngủ cả đêm để trông nồi canh, con nên uống hết đi.” Cố Hoài Lễ tràn ngập uy nghiêm ra lệnh.

Tiếu Nhiễm cảm động khóc không thành tiếng.

Cố Mạc cầm lấy chiếc hộp, lôi kéo Tiếu Nhiễm ngồi vào bên cạnh bàn trà, đổ canh gà ra, đưa tới trong tay Tiếu Nhiễm: “Em nên bồi bổ sức khỏe.”

Tiếu Nhiễm tiếp nhận canh gà, bức chính mình uống sạch.

Sức khỏe của bà nội như thế, vậy mà thức đêm nấu canh cho cô, phần tình cảm này cô không có cách nào báo đáp, chỉ có thể không phụ tâm ý của bà, uống hết canh gà.

Nhìn thấy cô uống hết canh gà, rốt cuộc Cố Mạc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mấy ngày này cô không ăn được hạt cơm nào vào bụng, tối hôm qua lại trông cả đêm ở linh đường, sức khỏe suy yếu đến cực điểm, còn cứ như thế, chỉ sợ ba vợ còn chưa xuống mồ, Tiếu Nhiễm cũng ngã bệnh.

.....

Tuy Cố Mạc một mực khuyên cô nén bi thương, nhưng trước khi Tiếu Bằng Trình bị đẩy vào hỏa táng, Tiếu Nhiễm vẫn không có cách nào che giấu, bi thống ôm hòm thủy tinh, nhìn mặt ba mà khóc lớn: “Ba, ba, Tiếu Nhiễm không thể không có ba!”

Cố Mạc đau lòng nhấp môi.

Anh biết tình cảm của Tiếu Nhiễm dành cho ba, ba vợ vừa chết, một nửa bầu trời của cô liền sụp đổ.

Anh chỉ có thể cố gắng, chống đỡ một nửa bầu trời còn lại, cho cô một gia đình ấm áp.

Nhìn thấy nhân viên nhà tang lễ đẩy mạnh quan tài vào, Tiếu Nhiễm cực kỳ bi thương khóc đến ngất đi trong lòng anh.

“Nha đầu!” Cố Mạc lập tức bế cô lên, đi về phía nhà nghỉ. Nơi đó có một lượng lớn nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đang chờ, vừa thấy Cố Mạc xông tới, lập tức bắt đầu trợ giúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.