Tiếu Nhiễm ngồi trước cửa sổ, ánh mắt mê ly nhìn ra bên ngoài.
Ba ở thiên đường có thấy cô không?
Có phải ông và mẹ đã được đoàn tụ không?
Bọn họ giữ cô ở trên đời này, là muốn để cho cô nhấp nháp nỗi đau đớn của sự cô độc đúng không?
“Ba mẹ, ông ngoại, mọi người ở trên thiên đường phải vui vẻ đó!” Tiếu Nhiễm vươn tay, giống như đang chạm đến thiên đường.
Nước mắt không thể khống chế được mà chảy xuống.
“Tiếu Nhiễm.” Vương Giai Tuệ đẩy cửa ra, lặng yên không tiếng động đi tới, lo lắng gọi Tiếu Nhiễm.
Mấy ngày hôm nay cô luôn lầu bầu một mình, khiến người khác nhìn mà thấy thương tiếc.
Cô chưa hưởng qua loại đau đớn mất đi người thân này, không có cách nào đồng cảm được, nhưng cô có thể cmar nhận được sự đau đớn sâu đậm của Tiếu Nhiễm.
Cho nên sau khi thử xong áo cưới, cô bảo Cố Nhiên đưa mình đến xem Tiếu Nhieemm.
Quả nhiên, Tiếu Nhiễm vẫn đang lầm bầm một mình.
Lời của cô khiến cho người ta nghe thấy đặc biệt chua xót.
Vương Giai Tuệ cũng muốn rơi lệ theo.
Cô rút mấy tờ khăn giấy trên bàn, đi lên phía trước, săn sóc chà lau nước mắt cho Tiếu Nhiễm.
“Mình vừa khóc à?” Tiếu Nhiễm nhận lấy khăn tay, kinh ngạc hỏi.
Vương Giai Tuệ thở dài, đau lòng mà ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực.
Cố Nhiên khóa kỹ xe trên dưới, đi lên liền nhìn thấy một màn như vậy.
Anh dựa vào cửa, yên lặng nhìn hai người.
Lúc Tiếu Nhiễm nhìn thấy Cố Nhiên, nước mắt đã khô cạn ở trên má. Cô lấy tay lau mặt, cố gắng nở nụ cười tươi tắn: “Anh Cố Nhiên, anh đừng nói cho Cố Mạc biết là em khóc. Anh ấy sẽ lo lắng.”
“Không muốn anh tố cáo với anh ấy, em khẩn trương vui vẻ lên đi.” Cố Nhiên đi lên trước, khom người nói.
Tiếu nhiễm mím chặt môi gật đầu.
“Chỉ có khi cậu vui vẻ trở lại, bác trai bác gái và ông ngoại mới có thể vui vẻ ở trên thiên đường.” Vương Giai Tuệ cũng cố gắng an ủi Tiếu Nhiễm.
“Mình hiểu. Nhwung mình không biết như thế nào để vui vẻ.” Tiếu nhiễm chua sót cười.
Cô chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhớ tới ba.
Có lẽ là bởi vì hầu như toàn bộ thời gian từ bé cho đến lớn cô đều cùng ba sống nương tựa lẫn nhau, cho nên phần tình cảm này quá nặng, nặng đến mức cô không có cách nào tiếp nhận được.
Cố Nhiên nhấp môi mỏng, cười nói: “Chị dâu nhỏ, anh đưa bọn em đi chơi xe sơn.”
“Không muốn.” Tiếu Nhiễm lắc đầu.
“Sức khỏe Tiếu Nhiễm không tốt, không thể chơi trò kích thích như thế.” Vương Giai Tuệ lập tức nhắc nhở cỐ Nhiên.
“Anh quên mất.” Cố Nhiên thật có lỗi tóm lấy tóc. “Nếu không, chúng ta đi ăn lẩu đi?”
“Có thể chứ?” Vương Giai Tuệ hỏi Tiếu Nhiễm.
Quá nhiều ngày rồi cô không ăn gì, dạ dày có thể thích ứng với sự cay độc sao?
“Em muốn ăn ma lạt thang.” Tiếu Nhiễm đứng lên, thật sự nói.
“Có lẽ tê cay kích thích, dạ dày của co có thể muốn ăn.
“Được.” Cố Nhiên tiêu sái gật đầu: “Chị dâu nhỏ, trở về nếu như anh ấy đánh anh, em nhất định phải che chở cho anh.”
“Nhất định.” Tiếu Nhiễm bị Cố Nhiên cười đùa.
Cố Nhiên bắt đầu làm động tác xoay chìa khóa trong không trung, tiêu sái huýt sáo: “Anh biết có chỗ bán Ma Lạt thang không tồi. Let’s go.”
Vương Giai Tuệ lập tức kéo tay Tiếu Nhiễm, đi theo Cố Nhiên xuống lầu: “Tiếu Nhiễm, đi theo cậu mình có lộc ăn rồi.”
“Nói được giống như có nhiều thương cảm. Anh Cố Nhiên để cậu đói rồi hả?” Tiếu Nhiễm trêu ghẹo hỏi han.
“Bị đói không đến mức. Thế nhwung, anh ấy dùng Grandet này không tồi lắm, keo kiệt! Rõ ràng tiền bạc rất nhiều, lại mỗi ngày chạy đến nhà chúng ta xin cơm.” Vương Giai Tuệ nhìn Cố Nhiên, hếch miệng nhỏ lên.
“Vợ bé nhỏ, đó là bởi vì cơm em làm rất hợp khẩu vị của anh.” Cố Nhiên côm lấy một cánh tay khác của Vương Giai Tuệ, không kiềm chế được cười nói.
Vương Giai Tuệ cười giận một phen: “Cắt! Có sơn trâu hải vị nào anh chưa từng nếm qua, cơm nhà rau dưa của em lại biến thành hiếm lạ rồi.”