Có lẽ là bởi vì Cố Nhiên cố ý phô trương, cho nên hôm nay Tiếu Nhiễm cười nhiều hơn trước.
Cửa hàng Ma Lạt Thang không lớn, ở sát cửa vào cũng sắp đặt rất nhiều ghế ngồi.
Chủ cửa hàng vừa thấy Cố Nhiên đến, lập tức nhiệt tình đi đến chào đón.
"Khách quý, khách quý! Mau, mời vào!"
"Đã lâu không thấy,chân của mẹ vợ cậu vẫn tốt chứ?" Cố Nhiên cười hỏi.
"Xương cốt cũng đã lành lặn không sai lắm. Qua vài ngày nữa tôi lại đưa bà ấy đi khám lại.”
"Tốt!"
Chủ cửa hàng nhiệt tình mời bọn họ vào một nhã gian: "Mọi người cứ tùy ý gọi món, hôm nay tôi mời khách."
"Không cần khách khí như thế. Chiết khấu 8 phần là đươc rồi." Cố Nhiên cười nói.
"Tám phần sao được? Anh chữa khỏi xương đùi cho mẹ tôi, tôi mời bữa này coi như đền đáp một chút công phẫu thuật."
"Kia là công việc của tôi. Không dám rồi. Tám phần thôi." Cố Nhiên nghiêm túc nói.
Nếu không phải đột nhiên Tiếu Nhiễm muốn ăn Ma Lạt Thang tươi mới, anh cũng sẽ không đưa các cô đến đây ăn.
Dù sao thiếu nhân tình của người khác, khẳng định cũng sẽ phải hoàn trả.
Anh không muốn chiếm tiện nghi nhà người ta.
"Được. Tùy mọi người định đoạt vậy." Chủ cửa hàng lập tức hào sảng đáp ứng.
Cố Nhiên lập tức hài lòng gọi một đống đồ ăn lớn.
Chủ cửa hàng sau khi rời khỏi, Vương Giai Tuệ liền cười nói: "Xem ra gả cho bác sĩ thật có nhiều cái lợi.”
"Đó là đương nhiên!" Cố Nhiên ngạo kiêu nhíu mày.
"Cho anh chút ánh sáng anh liền rực rỡ như mặt trời ban trưa vậy sao." Vương Giai Tuệ cười hì hì hai tiếng.
“ Đích thực là như vậy!" Tiếu Nhiễm cũng cười phụ họa.
"Anh đương nhiên có tư cách để kiêu ngạo như vậy." Cố Nhiên ha ha nở nụ cười.
Tiếu Nhiễm cùng Giai Tuệ đều bị đùa cho phì cười.
...
Cố Mạc vội vàng hồi lâu, rút điện thoại ra liền gọi điện thoại về nhà, hỏi dì Lưu tình huống của Tiếu Nhiễm. Sau khi nghe thấy tin Tiếu Nhiễm ra ngoài cùng đám người Cố Nhiên, anh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có kẻ dở hơi như Cố Nhiên, có lẽ Tiếu Nhiễm cũng sẽ cười nhiều hơn.
Có người ở cùng cô, anh thấy an tâm hơn rất nhiều.
Để điện thoại xuống, anh vội vàng ăn mấy miếng cơm hộp, sau lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
...
Bởi vì Cố Nhiên tận lực dặn dò, Ma Lạt Thang mà chủ cửa hàng mang lên cũng không quá nặng mùi, có chút loãng nhưng hương vị khá ngon.
Đầu lưỡi chịu kích thích của mỹ vị, Tiếu Nhiễm rốt cục cũng có khẩu vị rồi, bù lại cho số cơm mấy ngày nay cô chưa ăn.
Nhìn cô rốt cục cũng ăn cơm, Vương Giai Tuệ nhẹ nhàng thở ra. Ở dưới bàn, tay cô nắm chặt lấy tay Cố Nhiên, tặng cho anh một nụ cười đầy cảm kích.
Cố Nhiên chỉ chỉ đôi má, vô liêm sỉ đợi cô hôn một cái.
Vương Giai Tuệ nhếch môi, nhét một miếng cá viên vào trong miệng anh.
Tuy Cố Nhiên bị đút cho phồng miệng lên, nhưng vẫn ra sức gật đầu: "Quả nhiên có hương vị của bà xã”
"Nhanh xem chút, bác sĩ Mông Cổ có khi lại phát ngốc rồi." Vương Giai Tuệ nghịch ngợm nói với Tiếu Nhiễm.
"Cũng có thể." Tiếu Nhiễm cũng phối hợp gật đầu.
Cố Nhiên cùng Giai Tuệ vốn là một đôi oan gia hoan hỉ, hai người bọn họ cùng một chỗ liền đấu võ mồm. Nhưng loại đấu võ mồm này lại không hề khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, bởi vì nó tràn ngập cảm giác vui vẻ, có thể làm cho người ta cảm nhận được tình yêu sâu đậm giữa hai người.
Cố Nhiên dụng ngón trỏ khẽ gõ vào trán Giai Tuệ: "Anh mà bị ngốc người nào sẽ cưới em?"
"Anh chưa từng nghe qua câu "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mới thay người cũ" sao? Tiền lãng** tiên sinh?" Vương Giai Tuệ kiêu ngạo hỏi lại.
**Tiền Lãng: làn sóng trước.
Cố Nhiên bị trọc cho trừng mắt: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Anh dựa vào cái gì mà quản em? Tiền lãng tiên sinh?" Vương Giai Tuệ cười khẽ, hỏi.
"Bởi vì anh vĩnh viễn cũng sẽ là làn sóng mới. Sóng sau chỉ có thể lo lắng suông mà thôi." Cố Nhiên không kềm chế được cười to.