Cố Mạc đang muốn hỏi, chợt nghe thấy bác sĩ mà nhân viên hỏi.
“Ai là người nhà đi theo?”
“Tôi đi.” Ưng Mẫn từ trong biệt thự đi ra, dịu dàng cười nói.
“Ưng Mẫn?” Nhìn thấy Ưng Mẫn, Cố Mạc ngẩn người.
Sao cô lại ở đây?
Ưng Mẫn lên xe, đang định đóng cửa xe thì nói với Cố Mạc:”Cố Mạc, đừng trách Tiếu Nhiễm. Cô ấy cũng chỉ vì quá yêu anh.”
Cố Mạc nhíu mày nhìn Ưng Mẫn.
Cô có ý gì?
Sao bác gái lại nhảy lầu?
Vì sao cô lại xuất hiện khi bác gái nhảy lầu khéo như vậy?
Thật nhiều câu hỏi bật ra trong đầu Cố Mạc, vết thương sau tai nạn xe cộ lại bắt đầu đau.
Anh ấn huyệt thái dương, cố nén đau.
Ưng Mẫn nhìn thoáng qua Cố Mạc, rồi đóng cửa xe.
Xe cứu thương phát ra âm thanh chói tai lao đi, mang theo cả hi vọng của Tiếu Nhiễm.
“Mẹ nuôi đừng chết! Mẹ đừng chết!” Tiếu Nhiễm vừa tự trách rơi lệ vừa thì thào nói.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bác gái lại nhảy lầu?” Cố Mạc nghiêm túc hỏi.
“Em giết bà ấy! Là em!” Tiếu Nhiễm mờ mịt nhìn phía trước, ánh mắt trống rỗng.
“Em?” Cố Mạc khiếp sợ nắm bả vai Tiếu Nhiễm, phận nộ chất vấn:”Vì sao?”
“Bà ấy muốn em ngăn cản anh chuyện anh mua tập đoàn Bằng Trình, em không đồng ý, bà ấy sẽ giết em, cho nên…” Tiếu Nhiễm liếm môi, “Em liền đẩy bà ta.”
“Hồ đồ!” Cố Mạc tức giận rống to.
Tiếu Nhiễm sao có thể tùy tiện như vậy?
Cho dù bác gái thực sự nói muốn giết cô, có lẽ cũng chỉ là muốn uy hiếp thôi.
Với tính cách của bác gái, căn bản sẽ không máu lạnh đến mức muốn giết người.
“Em không hồ đồ! Là bà ấy ép em! Bà ấy ép em bỏ anh! Bà ấy không cho Mạc Y đổi tên thành GX! Bà ấy không chấp nhận anh yêu em!” Tiếu Nhiễm gào thét điên cuồng, “Em không thể mất anh! Em cũng không thể để bà ấy giết em! Cho nên, em đã ra tay trước!”
Cố Mạc bị lời nói của Tiếu Nhiễm làm cho tức giận vung tay lên.
Tiếu Nhiễm bị bàn tay kia giáng xuống, ngã xuống khuỷu tay dập mạnh xuống đất.
“Tôi nhớ hồi đó cô còn nhỏ, không ngờ cái tính tùy tiện của cô căn bản không sửa được! Mạng sống không phải trò đùa! Sao cô có thể nói giết là giết người?” Cố Mạc phẫn nộ quát Tiếu Nhiễm.