Nhìn thấy toàn thân cô đều là máu, đứa bé có lẽ lại không giữ được rồi.
Đều do anh hôm nay đã đối xử quá thô bạo đối với cô.
Anh vẫn luôn cố gắng giữ lại đứa bé, không nghĩ tới lại mất đi như thế này.
Đương lúc Tiếu Nhiễm mơ màng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Cố Mạc, cô lập tức bi thống dãy dụa: "Buông ra! Buông!"
"Đừng nhúc nhích!" Cố Mạc dùng sức ôm chặt lấy thân thể của Tiếu Nhiễm, không cho cô cử động.
Tiếu Nhiễm tránh không nổi giam cầm của Cố Mạc, liền há mồm cắn cánh tay của anh.
Hàm răng của cô hằn sâu vào cánh tay anh, nhưng anh vẫn không có buông tay.
Tiếu Nhiễm ra sức cắn, mặc cho máu tươi đã tràn ra khỏi khóe miệng, nước mắt làm ướt nhòe đôi mi.
Cô cùng anh chính là nghiệt duyên.
Cũng nên kết thúc ở đây thôi.
Đứa nhỏ này hiện tại chính là nói cho cô biết, cô không nên dây dưa với anh thêm nữa.
Cũng bởi vì cô đã quá yêu anh mất rồi.
Phần tình yêu này chẳng những không mang lại hạnh phúc cho cô, ngược lại để cô phải để tang cha, tang con, để cho Tưởng gia cửa tan nhà nát.
Nếu như cô vẫn còn chấp mê, cô chỉ có thể hủy diệt cả hai người.
Cô có thể hủy diệt mình, nhưng lại không nỡ hủy diệt Cố Mạc.
Mưa gió gào thét, cuồng phong mang theo bão lũ như muốn phá tan cửa xe.
Bảo vệ nhanh chóng kéo cửa xe lên, giống như một loại áo giáp che chắn mưa gió ở bên ngoài.
Thanh âm hạt mưa va đập vào cửa sổ khiến cho tâm tình cuả Tiếu Nhiễm càng thêm phiền não.
"Gắng gượng một chút! Lập tức liền đến bệnh viện rồi." Cố Mạc nhẹ giọng an ủi.
Tiếu Nhiễm đau đến trên trán đổ mồ hôi lạnh, hàm răng cắn càng thêm sâu. Cánh tay của Cố Mạc sớm đã huyết nhục mơ hồ, nhưng một cái nhíu mày anh cũng chưa làm. Anh biết Tiếu Nhiễm còn thống khổ hơn anh gấp vạn lần.