Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1332



Cố Mạc tự trách cầm lấy tóc, ngồi ở bên giường Tiếu Nhiễm.

Đầu đau như muốn nứt ra.

Không chỉ vì tai nạn xe cô đụng vào miếng vết thương đau đớn, còn đau bởi vì Tiếu Nhiễm sẽ không tha thứ cho anh.

Đột nhiên một đêm biến cố đã qua.

Cố Mạc đứng cạnh cửa sổ, nhớ lại những hành vi mà mình đã làm suốt hai ngày qua, nhớ lại sự quái dị của Tiếu Nhiễm, nhớ lại Ưng Mẫn....

Là thái độ của Ưng Mẫn khiến anh tin là Tiếu Nhiễm mắc lỗi.

Anh thà rằng tin tưởng một người bạn, cũng không chịu đi tin tưởng Tiếu Nhiễm.

Khó trách mẹ nổi giận gọi anh tự cầu phúc.

Anh vậy mà ra tay với người con gái mình yêu.

Đây là lần thứ hai anh đánh cô.

Anh vẫn cho là không có lần thứ hai.

Miệng vết thương giống như muốn nổ tung, từng chút đau đớn một, khiến anh cảm thấy khó chịu.

Anh ôm đầu, ngồi trở lại ghế dựa ở bên cạnh giường.

“Nha đầu, nói cho anh biết vì sao? Vì sao em lại thừa nhận? Rõ ràng em thiện lương như thế, làm sao có thể giết người?” Cố Mạc cầm tay cô, thì thào tự hỏi.

Không biết qua bao lâu, Tiếu Nhiễm mới mở to mắt.

Vừa nhìn thấy Cố Mạc, cô lập tức ngồi thẳng người, lui về phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn anh.

Cố Mạc vươn tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Tiếu Nhiễm, lại nhìn thấy cô sợ hãi lui về phía sau thì liền dừng lại.

Cô vậy mà sợ anh.

Đều do anh.

“Nha đầu, nói cho anh biết, không phải em đẩy bác gái xuống lầu.” Cố Mạc tràn ngập tin trưởng nhìn cô.

Tiếu Nhiễm né tránh ánh mắt của Cố Mạc, đưa lưng về phía anh trốn vào trong chăn, suy yếu hỏi han: “Con của tôi?”

“Thực xin lỗi.” Cố Mạc tự trách nói.

Quả nhiên.

Vẫn là mất đi.

Tiếu Nhiễm bi thống rơi lệ.

Cô nói với Cố Mạc ở đằng sau: “Ra ngoài!”

“Nha đầu, anh nên tin tưởng em, em sẽ không giết bác gái.” Cố Mạc để tay lên đầu vai của cô, thẹn thùng nói.

“Người là tôi đẩy xuống lầu, tôi là hung thủ.” Tiếu Nhiễm bình tĩnh trả lời.

Cô nên cảm ơn Cố Mạc có thể tin tưởng cô trong giờ phút này sao?

Nhưng là có ích lợi gì?

Con đã không có.

Lúc ngọn đèn trong phòng giải phẫu sáng lên, hai mắt của cô bị ánh sáng kích thích, đột nhiên liền nhớ lại toàn bộ.

Không biết Ưng Mẫn dùng cách gì đã khống chế suy nghĩ của bác gái, cũng khống chế tâm hồn của cô, khiến cô tin tưởng mình là người đẩy bác gái xuống lầu, để cô tự trách, thống khổ, tự thấy nghiệp chướng nặng nề, dường như muốn tự sát.

Ưng Mẫn quá đáng giận rồi.

Nhưng tuy cô nhớ rõ ràng những sự việc kia đều có quan hệ với Ưng Mẫn, nhưng cô ta giở trò quỷ, lại không có cách nào để giải vây cho chính cô.

Cố Mạc không tin tưởng cũng làm cô tổn thương.

Nếu anh có thể tin tưởng cô một chút, cũng sẽ không trúng quỷ kế của Ưng Mẫn.

Nghĩ đến bàn tay vô tình của anh, lòng của cô giống như bị xé rách.

Cô không có cách nào tha thứ cho anh.

Cô cũng không có dũng khí kiên trì với phần tình yêu này.

“Anh biết không phải em, nha đầu, không cần lại nói nhảm.” Cố Mạc nắm bả vai Tiếu Nhiễm, nhìn thấy lệ trên mặt cô, đau lòng đến nghẹn ngào.

“Không phải nói nhảm. Cố Mạc, chúng ta ly hôn đi.” Tiếu Nhiễm bình tĩnh nói.

“Không cần, Tiếu Nhiễm, anh biết em giận, em có thể đánh anh.” Cố Mạc lo lắng nhận lỗi: “Về sau nếu như anh lại ra tay đánh em lần nữa, em cứ chặt tay anh đi!”

“Em muốn ly hôn!” Tiếu Nhiễm bình tĩnh nhìn Cố Mạc, không có để lộ vẻ mặt gì.

Nhìn thấy ánh mắt chết tâm của Tiếu Nhiễm, Cố Mạc luống cuống.

Anh chưa từng như thế này, sợ hãi mất đi.

“Nha đầu, không nói nhảm.”

“Em cực ky thật lòng. Em là hung thủ.” Tiếu Nhiễm trắng xanh cười cười.

Tuy phu nhân Tưởng không phải do cô đẩy xuống lầu, cũng có liên quan đến cô.

Nếu không phải cô gả cho Cố Mạc, Ưng Mẫn sẽ không ghen tỵ mà đi hại phu nhân Tưởng, phu nhân Tưởng sẽ còn sống rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.