"Bà nội bảo tụi em lên gọi hai người xuống ăn cơm!" Cố Nhiên cười, đưa mắt nhìn vào bên trong thấy anh cả xấu hổ xoay người, vội vàng lau nước mắt, khóe môi anh hơi mím lại.
Xem ra vẫn chưa dỗ được chị dâu nhỏ.
Giai Tuệ tiến lên nắm tay Tiếu Nhiễm, làm bộ không thấy đôi mắt sưng vù như hạch đào của cô, cười trêu ghẹo: "Chị dâu, thị trưởng Tần cũng tới, còn thiếu mỗi chị và anh cả thôi!"
"Bạn gọi mình là cái gì?" Tiếu Nhiễm bất mãn trừng mắt nhìn Giai Tuệ.
"Chị dâu! Mình không gọi sai mà!" Vương Giai Tuệ cười trả lời.
Thấy Vương Giai Tuệ le lưỡi với mình, Tiếu Nhiễm không nề hà: "Giai Tuệ, ngay cả bạn cũng trêu chọc mình hay sao?"
"Không phải là trêu bạn! Là cảm thấy bạn giận cũng lâu rồi, cũng nên làm lành thôi. Thấy hai người như vậy, ai cũng lo lắng đó!" Vương Giai Tuệ không cười nữa, thấp giọng khuyên.
"Bạn không hiểu là vì bạn chưa trải qua!" Mũi Tiếu Nhiễm nghèn nghẹn, lại có cảm giác muốn khóc.
Vương Giai Tuệ đang định ôm Tiếu Nhiễm, đã thấy một đôi tay có lực ôm chầm lấy Tiếu Nhiễm.
"Đừng khóc! Là anh đáng chết, đừng dễ dàng tha thữ cho anh!" Cố Mạc vừa vỗ lưng Tiếu Nhiễm, vừa trầm giọng nói.