Khuôn mặt Liêu Phàm giàn giụa nước mắt nhìn Cố Nhiên và Vương Giai Tuệ, mãi đến khi hai người họ ngồi trên xe rời đi, cô mới đau lòng biến mất trong đám đông.
Cố Nhiên thật hạnh phúc! Thật hạnh phúc.
Cô nên chúc phúc, nhưng tại sao trái tim lại đau như thé?
Hóa ra, cô chưa thể từ bỏ tình cảm này.
Cô vẫn tự lừa dối bản thân, cô tự huyễn hoặc bản thân rằng cô có thể yêu Trần Lương.
Cô có thể!
Nhưng tại sao tim lại đau, nước mắt vẫn rơi chứ?
"Tiểu thư!, túi của cô!" Có người đuổi theo, đưa một cái túi cho Liêu Phàm.
Lúc này Liêu Phàm mới ý thức rằng vừa rồi đột nhiên nhìn thấy hình ảnh ân ái của Cố Nhiên và bạn gái mới hoảng hốt vứt túi lại.
"Cảm ơn!" Nói lời cảm tạ, cô như hồn ma đi trên đường.
Trở về quán cà phê, cô không hề mở cửa mà ngồi ở ngoài, vùi mặt vào đầu gối, đau lòng rơi nước mắt.
Trần Lương dừng chiếc Hummer ở trước quán cà phê, nhảy xuống xe, lo lắng ngồi xổm trước mặt Liêu Phàm: "Sao vậy?"
Nhìn thấy Trần Lương, nước mắt Liêu Phàm lại càng rơi nhiều hơn.
Trần Lương vội vàng lấy khăn tay, lúng túng lau nước mắt cho Liêu Phàm: "Có thể khiến Liêu tiểu thư kiên cường rơi nước mắt như vậy để tôi đoán xem là ai nào?"
"Không cần!" Liêu Phàm giật lấy khăn tay, chật vật lau nước mắt.
"Cô gặp lại người tên là Cố Nhiên kia sao? Anh ta nói cái gì làm tổn thương em sao?" Trần Lương cẩn thận hỏi lại.
Liêu Phàm gật đầu rồi lại lắc đầu.
Trần Lương không hiểu gì.
"Hôm nay, tôi đến khu trung tâm thương mai, vừa đúng lúc thấy được Cố Mạc cầu hôn. Tôi nhìn thấy... Cố Nhiên và bạn gái của anh ấy... Hai người họ rất tình cảm... Tôi... Lòng tôi rất đau!" Liêu Phàm ôm ngực nói.
"Ý cô nói Cố Nhiên là em trai của Cố Mạc?" Trần Lương chấn kinh trừng mắt nhìn Liêu Phàm.
"Anh... anh không biết sao?" Liêu Phàm chớp mắt nhìn Trần Lương.
Trần Lương nhăn mặt, lạnh lùng nói: "Tôi nên đoán ra từ sớm chứ. Vậy mà tôi không nghĩ tới Cố Mạc sẽ giới thiệu bạn gái cũ của em trai cho tôi đâu!"
"Chúng ta... vẫn nên làm bạn bè thì hơn. Tôi... Tôi không thể quên được Cố Nhiên!" Liêu Phàm đau lòng nói.
Trần Lương ngồi xuống bên cạnh Liêu Phàm, cười nhìn bầu trời: "Thật ra, tôi vẫn không thể quên được cô ấy!" Trần Lương quàng vai Liêu Phàm, "Bạn bè?"
"Bạn bè!" Liêu Phàm nín khóc mỉm cười.
"Tôi cũng đã cố gắng, muốn thử kết giao với cô. Nhưng mà tôi có thể kiểm soát được ký trí nhưng không thể kiểm soát được trái tim mình!" Trần Lương bất đắc dĩ thở dài. "Có đôi khi khuyên người khác thì cực dễ nhưng tự khuyên mình thì quá khó!"
"Ừm!" Liêu Phàm dịu dàng gật đầu, "Đúng là rất khó!"
"Đi uống với tôi một chén đi!" Trần Lương vươn tay với Liêu Phàm, cười mời.
"Tôi uống không tốt!" Liêu Phàm khó xử nói.
"Tôi đã chứng kiến rồi!" Trần Lương cười nhìn Liêu Phàm một cái.
Còn nhớ rõ, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt ở quán bar.
"Anh cười cái gì chứ?" Liêu Phàm xấu hổ, hỏi lại.
"Tửu lượng của cô không hề giống như người bình thường. Áo sơ mi của tôi bị cô nôn ra..." Trần Lương a một tiếng.
Liêu Phàm đỏ bừng mặt, "Chúng ta có thể quên chuyện kia được không?"
"Để tôi thử!" Trần Lương cười nói. Anh đứng lên, duỗi tay đỡ Liêu Phàm, "Đi, đi uống rượu!"
"Chắc anh sẽ không chuốc cho tôi say chứ?" Liêu Phàm thẹn thùng hỏi.
"Đây là ý kiến hay đó! Tôi sẽ hiếp rồi giết!" Trần Lương lạnh mặt, hung ác nói.
Liêu Phàm bị Trần Lương chọc cười: "Tôi mới không tin đâu!"
Trần Lương kéo Liêu Phàm đứng lên, xoay người đi về xe Hummer.
Liêu Phàm ngồi trên xe, xấu hổ nói: "Trần Lương, tôi biết anh muốn an ủi tôi! Cảm ơn!"