“Cho hạt sen và ngọc trúc vào ninh lên trước, sau đó thêm ngân nhĩ, long nhãn, táo khô…”
“Vợ, anh về rồi!” Giọng nói của Cố Mạc từ cửa truyền đến.
Tiếu Nhiễm lập tức ló ra từ phòng bếp: ”Sao sớm vậy?”
“Em đang làm gì?” Cố Mạc vội vàng bỏ cặp táp xuống, vọt vào phòng bếp.
“Anh căng thẳng thế để làm gì? Em không đến nỗi đốt cả phòng bếp đâu.”
“Chắc không phải thiêu phòng bếp mà là thiêu cả cái nhà luôn.” Cố Mạc trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lần trước Tiếu Nhiễm tâm huyết dâng trào, muốn chiên bít tết, bít tết còn chưa chín đã đổ nước vào. Làm một phòng khói đen, hàng xóm sợ tới mức tưởng là cháy vội vàng gọi 119.
“Lần này sẽ không đâu. Em nấu cháo.” Tiếu Nhiễm cười haha.
Cố Mạc lập tức xắn tay áo lên: ”Để anh!”
“Anh để cho em độc lập một lúc có được không?” Tiếu Nhiễm bất đắc dĩ nói.
“Người xưa nói, không để vợ nhà bếp.” Cố Mạc liến thoắng như đúng rồi.
Tiếu Nhiễm xì ra một tiếng cười: ”Cái gì mà không để vợ vào nhà bếp? Rõ ràng là không để đàn ông vào nhà bếp.”
“Em cảm thấy anh nấu cơm an toàn, hay em nấu cơm nguy hiểm?” Cố Mạc nhíu mi nói.
Tiếu Nhiễm trên bốc lên ba gạch đen: ”Đều đúng!”
“ĐI ra phòng khách xem tivi!” Cố Mạc đẩy Tiếu Nhiễm ra khỏi phòng bếp.
Tiếu Nhiễm chỉ có thể nghe lời ngồi trên sô pha xem tivi.