Dương Nguyệt Quyên vừa mới đi làm về, đã bị con gái túm vào phòng.
“Mẹ, mẹ có biết cha giấu hộ chiếu với vé máy bay của con đi đâu không?” Tiếu Lạc nhỏ giọng hỏi.
“Không biết.” Dương Nguyệt Quyên có chút bồn chồn:”Sao vậy?”
“Lúc trước con có nói với mẹ sẽ đi chơi với bạn học, thực ra chính là Ninh
Hạo, đến Thụy Sĩ, Cố Mạc và Tiếu Nhiễm cũng đang ở bên đó.” Tiếu Lạc kể
lại cuộc nói chuyện giữa cô và cha lại cho Dương Nguyệt Quyên, sau đó
lắc lắc cánh tay Dương Nguyệt Quyên làm nũng nói:”Me, mẹ nhất định phải
lấy được hộ chiếu với vé máy bay cho con. Con không thể để một mình Ninh Hạo đến Thụy Sĩ được.”
“Nhưng con đã đồng ý với cha con rồi, nếu lấy lại vé máy bay và hộ chiếu cho con, ngày mai cha con tìm
không thấy chắc chắn sẽ biết được là mẹ giúp con. Mẹ bây giờ không còm
quyền quản lý, không thể đối đầu với cha con.” Dương Nguyệt Quyên khó xử nói.
“Nếu không đến Thụy Sĩ chẳng phải sẽ quá dễ dàng
cho Tiếu Nhiễm sao?” Tiếu Lạc không cam lòng nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Trên đời này người duy nhất chịu nghe cô nói chính là mẹ cô:”Hơn nữa,
con bình thường không thể có cơ hội hợp lý để ở bên Ninh Hạo.”
“Ninh Hạo không hề chơi đùa với Tiếu Nhiễm thôi. Con không cần lo lắng. Bây
giời con phải nghĩ cách chiếm được trái tim của Ninh Hạo. Hồn phách của
cậu ra bị chi con câu đi rồi.”
“Giống hệt như mẹ nói. Bọn họ đều là loại chỉ cần tùy ý cười nói một cái đều
có thể quyến rũ đàn ông.” Dương Nguyệt Quyên nhớ đến Nhã Lam, trên gương mặt diễm lệ giấu kín sự ghen tị.” Mẹ của Tiếu Nhiễm đã mất mười mấy
năm, cha con nghĩ tới bà ta đều rơi lệ. Nếu như mẹ chết ông ta có khóc
mới lạ.”
“Cho nên con mới không thể để Ninh Hạo một mình đến đó được.”
“Mẹ sẽ tìm hộ chiết cho con!” Dương Nguyệt Quyên bị con gái thuyết phục, xoay người trở về phòng.
Tiếu Bằng Trình đang người đầu giường xem ảnh, Dương Nguyệt Quyên vừa tới,
ông liền để lạ vào trong sách trong ngăn kéo đầu giường:”Về rồi sao?
Công ty bây giờ thế nào rồi?”
Dương Nguyệt Quyên ngồi
cạnh giường, cười nói:”Có máy đại lý muốn hợp tác với nhà máy thuốc của
chúng ta. Tôi đoán ra do Cố Mạc cho qua, không thể không có công lao của con bé Tiếu Nhiễm”
“Cố Mạc thực sự vì Tiếu Nhiễm mà
không trả thù tôi nữa?” Tiếu Bằng Trình thốt lên khôn dám tin. Có thể
việc mấy đại lý kia xuất hiện nằm ngoài tầm kiểm soát của Cố Mạc. Mối
quan hệ giữa Tiếu Nhiễm và Cố Mạc còn chưa tốt đến mức có thể làm cậu ra quên đi cừu hận.
“Tiếu Nhiễm nhà ta xinh đẹp đáng yêu
như vậy, Cố Mạc sao lại không yêu con bé được chứ? Bằng Trình, có thể
Tiếu Nhiễm chính là cứu tinh của chúng ta.” Dương Nguyệt Quyên nói có
chút hưng phấn.
“Có phải cứu tinh hay không không quan
trọng. Tôi chỉ mong Cố Mạc cho thể yêu thương Tiếu Nhiễm chân thành,
quên đi thù hận.” Tiếu Bằng Trình nói.
“Sao có thể không việc gì? Nguồn sống nhà chúng ta đều dựa vào cửa hàng thuốc.” Dương Nguyệt Quyên bất mãn kháng nghị.
Tiếu Bằng Trình nhìn Dương Nguyệt Quyên bằng ánh mắt phúc tạp, không nói nữa.
Bị kịch của nhà ho Tưởng là do ông gây nên. Nếu ông không phạm sai lầm với thư ký của mình, vợ ông sẽ không tức chết, nếu ông không đón Dương
Nguyệt Quyên vào cửa, sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, Tiếu Nhiễm cũng sẽ
không có cảm giác sợ hãi và tội lỗi. Nhà họ Tưởng vẫn sẽ hạnh phúc như
vậy.
Tuy rằng người không phải ông giết, nhưng ông lại cảm thấy mình cũng có trách nhiệm trong vụ tai nạn kia.
Nhưng đối với Cố Mạc, cậu ta chỉ biết hận người lái xe thấu xương, không điều tra xem lý do người lái xe không khống chế được bản thân là gì. Cho nên cậu ta mới không biết người lái xe là Tiếu Nhiễm. Cho dù Tiếu Nhiễm có
nói thẳng ra, cậu ta sẽ chết mất.