Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 24: Đừng làm tổn thương tôi là được



Cố Mạc nhẹ nhàng bước vào trong phòng ngủ, nhìn thấy Tiếu Nhiễm nằm úp sấp ở trên giường ngủ thiếp đi. Anh đến bên giường, lặng lẽ xốc góc chăn lên, đang muốn nằm xuống, liền nhìn thấy Tiếu Nhiễm xoay người đá chăn rơi xuống, miệng nhỏ bắt đầu than thở.

“Ba hư hỏng, không mua chocolate thủ công ở Thụy Sỹ cho Tiểu nhiễm. Không nhớ được sinh nhật của Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm không thích ba, ba hư hỏng, ba hư hỏng!”

Cố Mạc sửng sốt.

Hôm nay anh để cho từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, nhưng cũng là sinh nhật mười tám tuổi của cô, ngày này không có bánh ngọt sinh nhật, không có quà tặng, cũng chỉ có người thân làm thương tổn cô.

Mà anh, là trợ thủ.

Anh cúi người, không biết là tự trách hay vẫn là thương tiếc, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt của Tiếu Nhiễm. Xúc tua có thể đạt được nhiệt độ để cho anh phát hiện được mặt cô biến sắc. Anh dừng lại, đắp kín chăn cho cô, sau đó đứng dậy đi về nhà vệ sinh, khi trở ra, cầm trên tay một chiếc khăn nóng. Anh lật người cô lại, sau đó phủ khăn nóng lên đầu cô.

“Ba?” Tiếu Nhiễm suy yếu mở mắt ra, nhìn bóng dáng cao lớn ngồi bên giường.

“Là tôi.” Cố Mạc vuốt ve mặt cô.

“Chú?” Tiếu Nhiễm cố gắng mở to hai mắt, này mới nhìn rõ người trước mắt mình. Chú trong mắt cô thân thiết rõ ràng như thế, để cho cô tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.

“Em phát sốt rồi.” Cố Mạc giải thích nói: “Tôi đi tìm xem có thuốc hạ sốt hay không, em nhắm mắt nghỉ ngơi đi, không được đá chăn nữa.”

Nghe được Cố Mạc nói, Tiếu Nhiễm có chút ngượng ngùng, chú nhất định là nhìn thấy cô đá chăn rồi. Cô kéo chăn lên trên, kéo đến dưới mũi mình, thẹn thùng giải thích nói: “Tôi chỉ là... ngẫu nhiên...ngẫu nhiên đá chăn... tôi thề, không pahir...”

Nói đến phần sau, Tiếu Nhiễm cúi đầu có chút xấu hổ.

Ba vì cô thích đá chăn, mỗi đêm đều pahir chạy vào trong phòng ngủ đến hai ba lần. Ba luôn cười cô, lại đá chăn thì sẽ không gả đi đâu được...

ai

Về sau ba cũng sẽ không đắp chăn cho cô nữa rồi.

Dường như Cố mạc nhìn ra được Tiếu Nhiễm nói dối, môi mỏng lặng lẽ nhếch lên, trong con ngươi đen có mỉm cười: “Đừng đá bị thương anh là được.”

Nói xong, anh liền xoay người ra ngoài.

Cố Mạc nói khiến Tiếu Nhiễm càng thêm khó xử, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Cố Mạc xuống lầu, đến thư phòng tìm một hòm thuốc, lật chuyển bên trong, phát hiện thuốc hạ sốt đã hết hạn, lúc này mới nhớ tới hòm thuốc đã bị để đây năm năm rồi. Tâm tình anh càng trầm trọng, vô tình cầm phải một chiếc dao phẫu thuật sắc bén trong hộp, ngón tay bị xẹt qua. Nếu không phải có thuốc nhuộm, anh chỉ sợ còn chưa lấy ra được. Để dao lại trong hộp, anh lấy điện thoại cầm tay ra, bấm một dãy số quen thuộc: “Ở đâu?”

“Anh, em vừa phẫu thuật xong, xảy ra chuyện gì? Hơn nửa đêm còn gọi điện cho em.” Một người trẻ tuổi hỏi.

“Vừa lúc. Em đưa cho anh hộp Aspirin qua đi, đúng rồi, mang theo mấy miếng đắp tản nhiệt.” Cố Mạc trầm ổn nói.

“Anh sốt rồi à?”

“Em cứ cầm thuốc qua đi.” Cố Mạc nói xong, cúp điện thoại.

Anh tìm một cái nhiệt kế, đến phòng bếp rót chén nước, sau đó vội đi lên lầu.

Tiếu Nhiễm mơ màng cảm thấy có người nâng cánh tay của mình, sau đó có thứ gì đó lạnh lẽo nhét vào trong nách cô, cô bị lạnh rụt lại một cái: “Lạnh.”

“Đo nhiệt độ một chút. Lập tức không lạnh nữa rồi.” Sau khi có một âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai cô.

“Chú, tôi lạnh.” Cô ôm hai tay, mở to đôi mắt đẹp, đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Cố Mạc.

Anh ôm cả chăn và Tiếu Nhiễm vào trong ngực, cầm chén nước đưa đến bên môi của cô: “Uống nước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.