Cố Mạc đỗ xe ở cửa biệt thự, cúi đầu nhìn Tiếu Nhiễm đang ngủ trước ngực mình, khẽ nói bên tai cô:”Nha đầu, về nhà rồi.”
Tiếu Nhiễm thật sự đã ngủ say, cũng không nghe thấy tiếng gọi của Cố Mạc, ở trong lòng anh vặn vẹo một chút, rồi tiếp tục ngủ.
Cố Mạc thấy thể, liền mở khóa xe, rút chìa khóa, ôm cô xuống xe.
Dì Lưu nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức chạy ra giúp mở cửa:”Cậu chủ…”
“Suỵt! Tiếu Nhiễm đang ngủ.” Cố Mạc nhẹ giọng ngăn cản dì Lưu nói chuyện, liền ôm Tiếu Nhiễm lên lầu.
Nhẹ nhàng đặt Tiếu Nhiễm trên giường, sau đó anh giúp cô cởi giầy, giúp cô thay áo ngủ.
“Chú?” Tiếu Nhiễm tỉnh lại, phát hiện Cố Mạc đang đắp chăn cho mình, lập tức dụi mắt,”Về nhà rồi sao?”
Cô nhớ là mới chỉ ngồi trên xe có một lát, vậy mà đã về đến nhà rồi.
“Em vừa lên xe đã ngủ như heo.” Cố Mạc giúp Tiếu Nhiễm rém chăn, thản nhiên nở nụ cười, dường như anh đang nhớ lạ dáng ngủ của cô giống heo được
bao nhiêu phần.
“Quá mệt mỏi.” Tiếu Nhiễm ngáp một cái.
“Rốt cuộc đã nhổ bao nhiêu cỏ vậy?” Cố Mạc nhăn mi lại. Sao vườn hoa nhà họ
Tiếu lại có nhiều cỏ dại phải nhổ như vậy? Tiếu Bằng Trình lại nhẫn tâm
nhìn con gái bảo bối đi làm công việc dành cho giúp việc thế này? Điều
này làm cho anh vô cùng khó hiểu.
“Nếu ba em còn bắt em làm cu li, gọi điện cho anh, anh sẽ bắt ông ta tự đi mà làm!” Cố Mạc đau lòng nói.
Tiếu Nhiễm lập tức tỉnh lại, bất an liếm môi một chút.
Đúng là cô đi nhổ cỏ dại trong vườn hoa, nhưng là vườn hoa nhà họ Tưởng.
“Chú, đừng! Chuyện đó…vườn hoa đã được em sửa sang lại sạch sẽ rồi.” Tiếu Nhiễm xua tay nói.
“Em lại có chuyện gì gạt anh?” Gương mặt Cố Mạc đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hờ hững nhìn Tiếu Nhiễm.
Từ những ngày đầu tiên quen biết cô, cô luôn luôn nói dối anh, anh thậm
chí còn không biết cô rốt cuộc có bao nhiêu phần chân thật.
“Không có!” Tiếu Nhiễm bất an chớp chớp mắt,”Em…chuyện cần giấu diếm anh đã
biết cả rồi, em còn có thể gạt anh được chuyện gì nữa?”
Cố Mạc nghiêm túc nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái, thản nhiên nói:”Anh đi bật nước ấm, lát nữa đi tắm rửa.”
Nói xong, anh liền xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Tiếu Nhiễm ôm gối, tâm trạng nặng nề cắn môi.
Cố Mạc chỉnh nước ở độ nóng vừa phải, liền nói lớn:”Có thể vào được rồi!”
Tiếu Nhiễm nghe được lời nói của Cố Mạc, nhìn thoáng qua băng gạc đầy hai
tay, nhớ tới chuyện anh muốn giúp mình tắm rửa, liền xấu hổ lúng túng
nói:”Cố Mạc, em có thể tắm một mình được không?”
“Không thể!” Cố Mạc lạnh lùng ra lệnh,”Nhanh cởi quần áo ra đi!”
Tiếu Nhiễm chậm chạp đi tới, ngượng ngùng cởi đồ trước mặt Cố Mạc. Cố Mạc
không kiên nhẫn bước lên, ôm chầm lấy Tiếu Nhiễm, nhanh nhẹn cởi áo ngủ
của cô, ôm cô vào bồn tắm.
Khi anh cũng tự cởi đồ cho mình rồi thì mặt Tiếu Nhiễm càng đỏ hơn.
“Không phải là tắm rửa sao?” Tiếu Nhiễm hồi hộp chớp chớp mắt.
“Anh cũng tắm. Ngâm nước cùng nhau đi.” Cố Mạc cười rảo bước vào bồn tắm lớn, ôm Tiếu Nhiễm vào lòng.
“Anh không thấy tốn tiền nước sao?” Tiếu Nhiễm không cam lòng lùi ra phía
sau. Anh rõ ràng có tư tưởng tà ác, mà lại nói là muốn ngâm nước. Da mặt anh dày như vậy từ khi nào?
“Cẩn thận!” Cố Mạc nhấc hay tay Tiếu Nhiễm lên cao,”Nói cho em biết không được để dính nước! Giơ tay lên! Mỏi thì ôm cổ anh!”