"Hôm nay cái gì ba cũng nghe theo tâm can bảo bối hết. Con cũng đi ngủ sớm một chút." Tiếu Bằng Trình uất ức nói.
Tiếu Nhiễm khoát tay, tiện trở lại phòng mình.
"Bằng Trình, tôi biết Tiểu Nhiễm về nhà một chuyến thật không dễ dàng, nhưng ông cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia! Đều là con gái ông, Tiểu Lạc thì có gì không tốt, ông cũng không nên đối xử với con bé như vậy. Ông không thể coi nó như không có được!" Sau khi Tiếu Nhiễm rời đi, Dương Nguyệt Quyên bắt đầu bênh vực con gái mình.
"Mệt mỏi. Đi ngủ đi!" Tiếu Bằng Trình nhấc chăn lên, áo ngủ cũng chưa cởi liền nằm xuống.
"Tiểu Lạc vì pha cà phê cho ông mà đầu ngón tay cũng bị bỏng, Tiểu Nhiễm chỉ cần một câu trách cứ liền đem công lao của con bé đổ hết xuống sông xuống biển." Dương Nguyệt Quyên ủy khuất nói."Đều là con gái của ông, sao ông có thể bất công như thế?"
"Bà có phiền hay không?" Tiếu Bằng Trình căm tức trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên một cái.
Dương Nguyệt Quyên đành phải ngậm miệng, cởi áo ngủ ra, nằm xuống bên cạnh Tiếu Bằng Trình.
Bà chỉ có thể quyết định một điều duy nhất đối với Tiếu bằng Trình đó là ở trên giường.
Lúc bà đang cố gắng dùng thủ đoạn để hấp dẫn Tiếu Bằng Trình, ông đột nhiên xốc chăng lên, đầu cũng không quay lại liền đi ra khỏi phòng.
"Bằng Trình, ông muốn đi đâu?" Dương Nguyệt Quyên để nửa thân trần, ngồi ở trên giường không cam lòng hỏi.
Chiêu bà am hiểu nhất cũng không dụ được ông???
"Ngực của tôi không thoải mái, từ hôm nay tôi sẽ bắt đầu ngủ ở phòng khách!" Tiếu Bằng Trình nói xong, liền đóng sập cửa phòng lại.
Dương Nguyệt Quyên bị chọc tức, liền vớ lấy cây đèn ngủ ở đầu giường ném tới.
"Tiếu Bằng Trình, ông là tên hỗn đản!"
Đèn ngủ choang một tiếng vỡ tan, bừa bãi đầy đất, bà muốn ông vì vậy mà quay trở về, đáng tiếc người cũng không hề quay đầu lại.
...
Tiếu Nhiễm tắm rửa xong, liền ngồi lên giường bắt đầu xem mail cùng tin nhắn QQ.
Đúng lúc này, tin nhắn Cố Mạc gửi đến: Ngủ?
Tiếu Nhiễm lập tức cười trả lời: Mới vừa tắm rửa xong.
Cố Mạc: Sớm biết vậy liền gọi video clip.
Tiếu Nhiễm gửi qua một cái icon "Chảy mồ hôi": Hay cho anh!
Cố Mạc gửi qua một icon “mặt cười”: Đây là quyền lợi của anh.
Tiếu Nhiễm: Chú, đêm nay anh cũng thật rảnh đi?
Cố Mạc: Đang chuẩn bị tư liệu ngày mai cần dùng.
Tiếu Nhiễm: Vậy em không quấy rầy anh nữa.
Tiếu Nhiễm vừa muốn nói hẹn gặp lại, Cố Mạc liền gửi đến một tin nhắn: Nhớ em. Anh không ngủ được.
Tiếu Nhiễm cười đáp lại: Vậy thì cầm ảnh của em hô 3 câu "Anh nhớ em" là được.
Cố Mạc gửi tới một icon đáng thương: Không phải người thật, không có cảm xúc.
Tiếu Nhiễm đỏ mặt: Cảm xúc cái đầu anh!
Không đợi Cố Mạc trả lời, cô liền tắt QQ.
Nằm ở trên giường, cô nhớ tới Cố Mạc ngáp một cái.
Không thể nhớ đến anh nữa, nếu không người mất ngủ sẽ thành cô rồi.
Bên kia Cố Mạc nhìn chằm chằm QQ in lặng, có chút không cam lòng trừng mắt: "Lá gan ngày càng lớn, còn dám không để ý tới anh!"
Anh cảm thấy chắn chắn trên đầu anh bây giờ đang có một ác quỷ mang cánh lượn vòng vòng cười nhạo anh: Không thèm để ý! Không thèm để ý! Không thèm để ý!
Cố Mạc ném điện thoại lên trên bàn, sau đó xoay người ngồi vào bàn, bắt đầu chỉnh sửa tư liệu, tải phân tích, tạo file PDF.
Ngay tại lúc anh cho rằng Tiếu Nhiễm đã ngủ say, hộp tin nhắn lại sáng lên.
Tiếu Nhiễm:Chú, em mất ngủ.
Cố Mạc gửi một cái icon hiểu rõ: Đếm từ 1 tới 100.
Anh tuy đau lòng cùng bất lực. Nhưng ngăn cách ngàn dặm, sự quan tâm của anh cũng trở nên vô dụng.
Tiếu Nhiễm:Chú, anh coi em là trẻ con?
Cố Mạc gửi một khuôn mặt tươi tắn: Còn không phải sao??!
Tuổi này của cô tính ra chính là con nít rồi còn gì.
Anh đột nhiên có một loại cảm giác như mình đã trải qua vô hạn tang thương.
Tiếu Nhiễm: Cắt! Em là trẻ con? Vậy mỗi ngày anh quấn lấy em để làm gì??
Cố Mạc gửi một icon “ Đổ mồ hôi”: Đó là anh thương em.
Tiếu Nhiễm lúc này mới lộ ra tươi cười: Ngủ ngon! Đi ngủ sớm một chút!