Tưởng phu nhân sau khi tỉnh lại liền nhìn trần nhà trắng, sau lại nhìn thấy các loại dụng cụ đặt đầy đầu giường, bà liền hiểu chính mình đang ở nơi nào, bởi vì bà đã từng làm việc ở nơi này hai mươi mấy năm qua.
Nghĩ đến chính mình đã từng có một gia đình hạnh phúc, công việc đáng tự hào, con gái đáng yêu...Nhưng từ sau khi con gái bị tai nạn xe cộ mà chết, chồng vì nguyên nhân chữa bệnh mà tự sát, trong mắt bà lập tức lộ ra oán độc.
Bà tuyệt đối sẽ không cho đứa con gái đã hại nhà bà tan cửa nát nhà kia được gả cho Cố Mạc, chiếm cứ vị trí vốn thuộc về con gái của bà, hưởng thụ yêu thương vốn nên thuộc về con gái bà.
“Tưởng phu nhân, ngài dậy rồi?” Hộ sĩ lập tức vui sướng đi tới, nhìn thoáng qua số liệu trên máy, sau khi phát hiện ra mọi thứ đều bình thường, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Ngài vừa mới làm qua giải phẫu mạch máu sau khi phát bệnh tim, tạm thời không được hoạt động mạnh. Ngài cần gì có thể nói cho tôi biết.”
“Làm ơn lấy cho tôi một cây bút, một tờ giấy.” Tưởng phu nhân dựa ở đầu giường, suy yếu nói.
“Ngài chờ chút.” Hộ Sĩ khẩn trương chạy tới phòng hộ lý ICU, lấy một cây bút cùng mấy tờ giấy, “Tưởng phu nhân, ngài có gì cần viết cứ viết lên giấy, tôi giúp bà đưa tới tay Cố tổng.”
Tưởng phu nhân mí mắt cũng chưa từng nâng, chỉ là lạnh lùng nói một tiếng “Cảm ơn”.
Hộ Sĩ thấy bà lạnh lùng như vậy, cũng không tiện nói nữa, xoay người đứng về vị trí của mình.
“Đây là mẹ bạn gái cũ của bac sĩ Cố?” Một Hộ Sĩ khác tò mò nhìn người bệnh trong phòng qua cửa kính, thấp giọng hỏi.
“Ưhm. Buổi sáng vừa mới được bác sĩ Cố đưa vào bệnh viện.”
“Tôi nghe nói sau khi con gái bị đâm chết, bà ấy liền bị điên. Coi bà ấy như vậy, có lẽ đã bó tay đến 8, 9 phần rồi.”
“Điên sao?” Vị Hộ Sĩ kia chấn kinh nhìn thoáng qua Tưởng phu nhân, “Trách không được cổ quái như vậy.”
“Bà ta nói lung tung cái gì rồi hả?”
“Không phải. Bà ấy thức dậy cái gì cũng không nói, chỉ muốn bút cùng giấy. Không biết là viết cái gì nữa.” Tiểu Hộ Sĩ tò mò lại nhìn thoáng qua Tưởng phu nhân.
“Một người điên, cô đoán xem sẽ viết cái gì?”
“Cũng phải. Không có gì đặc biệt thì chắc là ngôn ngữ của kẻ điên.”
...
Hai hộ sĩ cho rằng Tưởng phu nhân thần kinh không bình thường, cho nên thời điểm nói chuyện với nhau đều không chút cố kỵ, toàn bộ nội dung đều lọt vào trong tai Tưởng phu nhân. Bà tức giận liền xé tờ giấy trong tay.
Ánh mắt bà lạnh lùng nhìn về nơi hai vị hộ sĩ đang đứng đó, chỉ vào người hộ sĩ nói bà bị điên, lạnh lùng ra lệnh: “Cô! Vào đây!”
“Tôi?”
“Gọi cô đấy!” Người Hộ Sĩ còn lại đẩy đẩy đồng nghiệp.
“Bà ấy không có quy trách nhiện cho tôi. Cô đi đi!” Người hộ sĩ kia đổ lỗi cho bạ mình, trong ánh mắt lộ ra một chút bối rối.
“Chắc là kêu cô đấy!” Cô gái kia cũng né tránh. Cô ta cũng không phải là kẻ ngốc, nên có thể nhìn ra sự hung ác ở trong ánh mắt của Tưởng phu nhân.
“Các người đều lăn vào đây cho tôi!” Tưởng phu nhân căm tức rống to.
Hai người hộ sĩ cô đẩy tôi, tôi đẩy cô, nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Tưởng phu nhân.
“Tưởng... Tưởng phu nhân... Bà có chuyện gì cần chúng tôi?”
Tưởng phu nhân bắt lấy tay của người hộ sĩ không chịu trách nhiệm trước lời nói của mình, hơi chút dùng sức liền kéo cô ta tới trước mặt, sau đó hung hăng bóp chặt cổ cô ta, ánh mắt âm ngoan chất vấn: “Cô nói ai là kẻ điên?”
Người y tá bị bóp cổ đến khó thở, không ngừng nhìn về phía đồng nghiệp cầu cứu.
Một hộ sĩ khác chạy tới, dùng sức hỗ trợ kéo tay Tưởng phu nhân ra sau.
Tưởng phu nhân khí lực của một người làm sao có thể đấu lại được hai người trẻ tuổi, cho nên từng đầu ngón tay liền bị người hộ sĩ kia tách ra.
Người hộ sĩ bị thương kia liền chạy đi, một bên vừa chạy một bên vừa kinh hoàng hô lên: “Kẻ điên! Kẻ điên!”