Bây giờ Tưởng phu nhân cực kỳ hiểu lẽ, không có ngăn cản.
Cố Mạc nhìn thoáng qua Ứng mẫn, nhanh tay lấy điện thoại đi ra ngoài.
Y tá nhìn thấy Cố Mạc liền tiến lên nghênh đón: "Bác sĩ Cố!"
"Cảm ơn! Trả lại cho cô." Cố Mạc nhàn nhạt cười nói, anh tuy cười, nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác xa cách ngàn trùng, cho nên y tá cũng chỉ biết xấu hổ nhận lấy tiền.
"Anh không cần phải khách khí với tôi a." Tiểu y tá này cười đến đặc biệt xinh đẹp.
Ứng Mẫn xuất hiện đằng sau lưng Cố Mạc, dùng lực ho khan một phen: "Cố Mạc, em với anh nghiên cứu một chút bệnh tình của Tưởng phu nhân!"
Cố Mạc nhàn nhạt gật đầu với tiểu y tá một cái, liền theo sau Ứng mẫn rời đi.
Đi vào phòng làm việc của bác sĩ, Cố Mạc thở dài một hơi: "Ứng Mẫn, trước mặt bác gái, lời nói của cô còn có hiệu quả hơn cả tôi."
"Đó là bởi vì bà ấy cảm thấy người bình thường như em, sẽ không thể cướp đi con rể bảo bối của bà ấy.” Ứng Mẫn nửa trêu đùa nói.
Đáy mắt Cố Mạc hiện lên sự lo lắng, nét mặt cũng lạnh dần.
Ứng Mẫn vì muốn hóa giải xấu hổ liền lập tức cười nói: "Nói đùa anh thôi. Ai chẳng biết anh đã kết hôn a?"
"Tương lai ai cưới được nhân tài như cô mới là người có phúc khí." Cố Mạc nói.
Tuy Ứng Mẫn không nói tới xinh đẹp, nhưng sự ôn nhu thanh cao lịch sự cùng tính cách lại ung dung dung lạnh nhạt đã cộng thêm cho cô 3 phần mị lực. Nếu cô trang điểm cộng thêm đồ trang sức cũng coi như có tư sắc động lòng người, quan trọng nhất vẫn là y thuật của cô cao siêu. Người con gái như vậy nên được lấy về để cưng chiều.
"Anh có biết em nghĩ muốn gả cho ai không." Ứng Mẫn đột nhiên lộ ra biểu tình bi thương thoáng nhìn qua Cố Mạc.
Cố Mạc xấu hổ quay mặt ho khan hai tiếng: "Ứng Mẫn, cô không phải muốn nghiên cứu bệnh tình của bác gái sao? Tôi đi xem bệnh án."
Ứng Mẫn không cam lòng rời ghế xoay, từ trong đống bệnh án lấy ra một sấp đưa cho Cố Mạc.
Cố Mạc nhận lấy bắt đầu tập chung nghiên cứu.
Ứng Mẫn cố ý dựa vào rất gần Cố Mạc, hai người gần như dính vào một chỗ, hô hấp hòa lẫn nhau.
Cố mạc một bên nghiên cứu bện án, một bên cùng Ứng mẫn thương lượng biện pháp giải quyết.
Sau khi xác định tốt phương án trị liệu, Cố Mạc nói với Ứng Mẫn: "Trước hết cứ như vậy đã. Nếu không có hiệu quả chúng ta chuyển sang phương án 2."
"Còn có phương án 2 sao?" Ứng Mẫn cười yếu ớt hỏi.
"Nếu khối u tự nhiên teo đi đây đương nhiên là một kinh hỉ, nhưng nếu nó không ngừng tăng trưởng, chúng ta phải dùng phương án khác để giải quyết. Đến lúc đó lại nói." Cố Mạc lo lắng nhíu mày. Anh không hi vọng bệnh tình của bác gái vẫn như cũ không chút tiến triển gì, nhưng là một bác sĩ, anh đương nhiên phải tính toán đến tình huống xấu nhất.
Ứng Mẫn nhìn Cố Mạc viết xuống phương pháp trị liệu, tán thưởng nói: "Cố Mạc, anh không làm bác sĩ qủa là đáng tiếc.”
"Không làm bác sĩ cũng có thể phát huy sở trường." Cố Mạc nhàn nhạt cười nói.
Một trận tai nạn xe cộ không chỉ cướp đi sinh mệnh của Y Nhiên, mà còn có nghề nghiệp kiếm kế sinh nhai của anh nữa. Nguyên bản anh vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng gần đây anh lại có cảm giác như chính mình đã bình thường trở lại. Nếu không có kiếp nạn này, anh cũng không có được sự nghiệp thành công cùng địa vị như ngày hôm nay.
Anh chỉ tiếc nuối duy nhất có một điều là y Nhiên đã không còn.
"Phải! Cố Mạc, anh đừng giữ nữa, vừa đúng lúc để cho em cầu được ước thấy, được không?"Ứng Mẫn nửa đùa nửa thật nói.
Sau lần cô cường hôn Cố Mạc ấy, anh liền vô cùng lạnh nhạt với cô, nhắn cho anh 10 tin anh trả lời 3 cái đã vô cùng tốt rồi. Mà đại bộ phận anh chỉ trả lời tin nhắn, anh thậm chí còn không thèm nhận điện thoại của cô.
Cô biết anh ở trong lòng vẫn luôn không thích cô.
"Nếu tôi vừa lúc biết." Cố Mạc nhàn nhạt cười nói, " Hiệu trưởng Đại học F vươn cành ô-liu ra cho tôi, tôi đang suy nghĩ."
"Đại học F? Em nhớ rõ anh từng muốn đi đại học Q ba ngày, anh phải vội vàng rời đi sao?" Ứng Mẫn quan tâm hỏi han.
"Tiếu Nhiễm muốn thi vào đại học F. Tôi không muốn nhớ thương người trên đất khách, bôn ba hai nơi đều không tốt cho cảtôi và cô ấy." Cố Mạc nhớ tới Tiếu Nhiễm, đáy mắt liền hiện lên ôn nhu.