“Chắc là di chứng say rượu hôm qua.” Ninh Hạo bất đắc dĩ thở dài. Anh đặt một miếng bánh ngọt trước mặt Tiếu Nhiễm, quan tâm nói:”Bụng rỗng mà uống cà phê sẽ bị đau dạ dày đấy, ăn một chút đi.”
Tiếu Nhiễm đột nhiên đứng lên:”Tớ…đi toilet!”
Đến khi Tiếu Nhiễm thải ra toàn bộ đống cà phê trong bụng xong, mệt mỏi trở lại chỗ ngồi, gục xuống bàn lại bắt đầu ngẩn người.
“Cố Mạc có biết cậu muốn ly hôn không?” Ninh Hạo quan tâm hỏi.
“Biết.” Tiếu Nhiễm trả lời như một con rối.
“Anh ta không cứu vãn gì sao?” Ninh Hạo nhíu mày.
“Gì chứ! Tớ không cần.” Tiếu Nhiễm lớn tiếng trả lời.
“Vậy thì mau mau tỉnh táo lại đi, không cần anh ta nữa!” Ninh Hạo bỏ qua ngữ khí dịu dàng, trở nên cứng rắn,”Tìm một người đàn ông vĩ đại hơn anh ta, làm anh ta tức chết!”
“Không cần!” Tiếu Nhiễm chớp chớ mặt, bất lực nói.
“Nếu đã luyến tiếc, sao cậu không làm gì đó đi?” Ninh Hạo chân thành nói,”Nếu cậu thương anh a như vậy, sao không chủ động một lần?”
“Mấy người không hiểu đâu!” Tiếu Nhiễm lau mặt, quật cường trả lời,”Tớ và anh ấy đã kết thúc rồi!”
“Cậu nói không còn gì hết.” Ninh Hạo cười lắc đầu,”Cố Mạc chắc chắn không đồng ý.” Đúng lúc này, di động lại đổ chuông, Ninh Hạo nhíu mí một chút,”Cố Mạc gọi? Nghe đi! Cho cả hai một cơ hội”
Tiếu Nhiễm lắc lắc đầu, kiên quyết nói:”Không nghe! Tiếp tục chỉ làm tổn thương lẫn nhau, không bằng kết thúc đi. Ninh Hạo, cậu không cần khuyên tớ.”
“Tiếu Nhiễm, Cố tổng sao có thể làm cậu tổn thương được chứ? Anh ta yêu cậu còn không hết!” Vương Giai Tuệ luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng. Dường như lời nói của cô không có tác dụng lắm, Cố Mạc không tiếc bỏ ra chi phiếu một trăm vạn tiền nuôi dưỡng, sao có thể làm Tiếu Nhiễm tổn thương?
“Anh ta thương tớ? Hình như là vậy.” Tiếu Nhiễm đột nhiên bật cười, cười đến bi thương.