“Nhân tính! Có lẽ là thế giới này có chỗ đặc sắc như vậy.” Vương Giai Tuệ cô đơn, tự giễu nói.
“Tính cách của em rất tốt. nhất định giống mẹ em.” Cố Nhiên vui mừng cười nói.
Vương Giai Tuệ không nghĩ tới Cố Nhiên sẽ khen ngợi chính mình, có chút kinh ngạc.
“Không ai từng khen em như vậy sao? Cằm cũng sắp rơi xuống rồi!”
Cố Nhiên rộng rãi cười to.
“Không, em không làm cho người ta nịnh bợ tư bản được, ngoài mẹ em ra.” Vương Giai Tuệ nhún vai: “Trên đời này chỉ có mẹ là cảm thấy con gái của mình hoàn mỹ nhất.”
“Em nói như vậy anh cũng cảm giác là thế này!” Cố Nhiên cảm khái vỗ tay một cái: “Trong mắt mẹ anh, Cố Tương chính là người con gái ngoan ngoãn cực kỳ hiểu chuyện. Không ai có thể sánh được!”
“Chị Cố rất lợi hại!” Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Cố Nhiên.
Cha mẹ Cố tới cùng là đã giáo dục con cái như thế nào? Ba đứa bé đều rất kiệt xuất, tất cả đều làm tốt lĩnh vực của mình. Ngày Tiếu Nhiễm kết hôn, Tiếu Nhiễm từng giới thiệu cho cô, nói Cố Tương chính là tác giả nổi tiếng Cá Tứ.
Con gái như vậy, mẹ Cố không kiêu ngạo mới là lạ.
Nếu cô cũng có thể giống như Cố Tương, làm một người phụ nữ thành công, mẹ nhất định cũng sẽ kiêu ngạo vì cô.
“Không có cảm giác.” Cố Nhiên ha ha nỏ nụ cười hai tiếng: “Ở trong mắt anh, nó vĩnh viễn là con nhóc suốt ngày khóc nhè.”
“Đó là bởi vì hai người suốt ngày ở chung.” Vương Giai Tuệ không cho là đúng nói.
“Hẳn là không! Thời gian chúng ta ở bên nhau một năm chắc không vượt qua hai tháng. Em có biết là nó là tác gia, thường mang túi đi du lịch khắp nơi.” Đột nhiên Cố Nhiên tràn ngập hâm mộ nói: “Có đôi khi anh cũng muốn giống như nó, đặt công việc xuống mà đi du lịch. Nhưng là em cũng biết anh là bác sĩ, mỗi ngày đều có vô cùng nhiều người bệnh, không thoát nổi phải phẫu thuật.”
“Tất cả bác sĩ đều như thế đi?” Vương Giai Tuệ tò mò nhìn Cố Nhiên.
Đột nhiên cô cảm thấy được Cố Nhiên không xấu, tuổi còn trẻ đã làm chủ nhiệm, kỹ thuật y học chắc là nguyên nhân lớn nhất giúp anh thăng chức.
“Vâng, chắc là anh chưa chết trên giường phụ nữ thì đã chết trên bàn phẫu thuật.” Cố Nhiên nửa đùa nửa thật nói.
“Anh hai Cố, nơi này có nhiều trẻ nhỏ!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt kháng nghị.
Cố Nhiên vỗ đầu mình một cái, ha ha cười nói: “Xấu hổ, quên mất em vẫn là vị thành niên.”
“Tuy chuyện anh là hoa hoa công tử mọi người đều biết, nhưng vẫn không nên lúc nào cũng lôi mình ra tuyên dương. Hội thảo không được vợ!” Vương Giai Tuệ nghịch ngợm trêu chọc nói.
“Anh vốn cũng không định kết hôn. Thế giới lớn như thế, anh còn chưa chơi đã.” Cố Nhiên nửa đùa nửa thật nói.
“Anh ăn no rồi hả?” Vương Giai Tuệ bất mãn đảo cặp mắt trắng dã. Cố Nhiên này không phải da mặt dày bình thường, đem hoa tâm phong lưu diễn ra thành đúng lý hợp tình, cũng là say!
“Không!” Cố Nhiên bắt đầu ăn cơm, không đùa cô nữa.
Cơm nước xong, anh duỗi thắt lưng: “Đã lâu không ăn no như vậy nữa rồi.”
“Vì sao? Đồ ăn ở bệnh viện của anh nghe nói là tốt nhất trong tất cả các bệnh viện.” Vương Giai Tuệ tò mò hỏi han.
“Nói chuyện phiếm với em có thể kích phát khả năng ăn của anh.” Cố Nhiên cười ha ha.
Đây là lần đầu tiên anh ăn cơm cùng người bệnh của mình.
Cảm giác so với những bạn giường kia có vẻ thú vị hơn.
Bị cô chế nhạo, anh không tức giận, ngược lại còn cảm thấy thú vị, anh có khuynh hướng tự ngược hay sao?
“Xem ra em nên nói nhiều với anh, để anh có cơ hội ăn thành đại mập mạp.” Vương Giai Tuệ nghịch ngợm cười nói.
“Em cũng đã biết há mồm thì sẽ chọc giận người?” Cố Nhiên hơi hất mày.