Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 654: Sửa chữa



Editor: Quỷ Quỷ

“Ngừng!” Tiếu Nhiễm lui lại mấy bước, đứng cách Cố Mạc một khoảng xa, khẽ cười nói:”Chú, anh không thể hạ độc thủ với một bệnh nhân lâm trọng bệnh được!”

“Hạ độc thủ?” Cố Mạc nhíu mi một chút,”Chẳng lẽ không phải là tình yêu sao?”

“Rõ ràng chính là hạ độc thủ!” Tiếu Nhiễm cười né ra.

Cố Mạc nhanh chóng đuổi theo, chặn lại ôm ngang Tiếu Nhiễm:”Nha đầu, lâu lắm rồi chưa bị chỉnh đúng không?”

“Em sẽ không bị uy hiếp đâu!” Tiếu Nhiễm giãy dụa cười nói.

Cố Mạc ném Tiếu Nhiễm lên giường, áp đến sau lưng cô, ngang ngược nói:”Anh muốn chỉnh em! Em dám có ý kiến?”

“Có! Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc muốn hôn mình, vội vàng giơ tay che môi anh, nghịch ngợm nói,”Chú, phải nhẫn nại, em là bệnh nhân!”

“Đâu có dễ dàng như vậy!” Cố Mạc vươn tay, ra sức cù nách Tiếu Nhiễm, nhìn thấy người dưới thân bị ngứa đến cười khanh khách thì anh cũng vừa lòng cười rộ lên, hay tay càng dùng sức hơn, bắt cô phải xin tha.

“Đừng…..Chú….em…..không dám……có ý kiến!” Tiếu Nhiễm cười đến đau cả bụng.

Cố Mạc dừng động tác, nằm bên cạnh Tiếu Nhiễm, sự yêu thương trong ánh mắt có thể nhấn chìm người khác.

“Cố Mạc, anh quá xấu rồi!” Tiếu Nhiễm dùng sức nhéo cánh tay của Cố Mạc, bất mãn kháng nghị.

Cố Mạc đột nhiên ôm chặt Tiếu Nhiễm, khàn khàn nói:”Nha đầu, anh cứ tưởng sẽ không bao giờ được ở cùng em như vậy nữa.”

“Em cũng vậy!” Tiếu Nhiễm nghe được sự sợ hãi trong giọng nói của Cố Mạc, hốc mắt cũng đỏ lên.

“Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không cãi nhau, không hiểu lầm nhau, yêu thương lẫn nhau, được không?” Cố Mạc áp mặt vào mặt Tiếu Nhiễm, chân thành tha thiết nói.

“Được!” Tiếu Nhiễm gật gật đầu trong lòng Cố Mạc.

Cô có thể cảm nhận được Cố Mạc đối với mình chính là yêu thương chân thành, cho dù phần tình cảm này không thể so sánh được vói Y Nhiên, nhưng cô cũng thấy đủ rồi.

“Em không cần đến nhà họ Tưởng nữa, mặc kệ bác gái dùng biện pháp nào chia rẽ chúng ta, em đều không được chủ động rời bỏ anh.” cố Mạc dường như vẫn có chút lo lắng, bất an dặn dò.

“Cố Mạc, anh…..biết em đến nhà họ Tưởng thăm bà Tưởng?” Tiếu Nhiễm bất an nhìn Cố Mạc.

“Có chuyện gì của em mà anh không biết?” Cố Mạc cười hỏi lại.

“Anh….không giận sao?” Tiếu Nhiễm vẫn không yên hỏi lại.

Mỗi chủ nhật khi cô làm bài tập xong đều đến nhà họ Tưởng thăm bà Tưởng, cô cảm thấy mình có trách nhiệm giúp cho bà Tưởng khôi phục lại thần trí. Nhưng cô vẫn không dám nói với Cố Mạc chuyện này, sợ anh phải đối, sợ anh tức giận.

“Nếu tức giận đã sớm ngăn cản em rồi! Em nghĩ camera trong nhà họ Tưởng đều là đồ bỏ đi sao?” Cố Mạc ôm lấy gáy Tiếu Nhiễm, cảm động nói, “Em giúp bác gái khôi phục lý trí, đây là chuyện tốt. Nhưng khi bác ấy tỉnh táo lại rồi thì trở nên không thể nói lý, muốn dùng tất cả các biện pháp trả thù em.”

“Cố Mạc, em không hối hận. Thật đấy.” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Cố Mạc.” Bác gái hết bệnh rồi, cảm giác tội lỗi của em cũng vơi đi không ít.”

“Nha đầu ngốc!” Cố Mạc đau lòng ôm chặt Tiếu Nhiễm.

Cảm giác tội lỗi của cô rất nặng nề, mới có thể nói ra như vậy.

Tiếu Nhiễm ôm thắt lưng Cố Mạc, cười nói:”Không nói đến chuyện buồn nữa. Đêm nay em muốn ôm anh ngủ.”

“Được!” Cố Mạc thanh âm khàn khàn trả lời.

Tiếu Nhiễm áp mặt vào ngực Cố Mạc, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Có thể ôm anh thế này đối với cô mà nói chính là được Thượng Đế ban ơn.

Cô đã thấy mãn nguyện rồi.

Cô sẽ không trách bà Tưởng, cô vốn dĩ là người gây ra nghiệp chướng, bị bà Tưởng trả thù cô cũng không có nửa lời oán hận. Chỉ cầu mong bà ấy đừng chia rẽ cô và Cố Mạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.