Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 655: Anh muốn cưới em



Editor: Nhã Y Đình

Sáng hôm sau, Trịnh Húc tỉnh lại thì không thấy Lynda đâu, khoác áo ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng bếp có tiếng động, Trịnh Húc bị hấp dẫn mà đi qua.

Khi anh thấy Lynda mặc tạp dề đang làm bữa sáng, cực kỳ kinh ngạc: “Lynda, em biết nấu ăn sao?”

Lynda quay đầu, cười nhíu mày nhìn anh: “Em nói không biết nấu ăn khi nào?”

Trịnh Húc lập tức lắc đầu: “Em vẫn chưa vào bếp bao giờ cho nên anh nghĩ rằng...... “

“Đó là vì em bận quá thôi!” Lynda cười giải thích, “Mà trước kia ở một mình cũng có thói quen gọi đồ ăn ngoài về. Hôm nay dậy sớm nên tự nhiên muốn làm thôi!”

“Vì chút bốc đồng của em nên hôm nay anh có lộc ăn rồi!” Trịnh Húc ôm Lynda từ phía sau, thỏa mãn thì thầm.

“Giờ anh mới biết sao?” Lynda kiêu ngạo lườm Trịnh Húc một cái.

“Đúng thế!” Trịnh Húc buồn bã nói, “Anh thật chẳng hiểu em gì!”

Lynda thấy Trịnh Húc áy náy, lập tức quay người, ôm cổ anh: “Không sao cả. Chúng ta cũng mới bắt đầu sống chung, anh có thể từ từ hiểu thêm về em!”

Trịnh Húc nhìn đôi mắt xin đẹp của Lynda: “Lynda, gả cho anh đi!”

Lynda mím môi, do dự hơn mười giây, rồi ngước mắt nhìn Trịnh Húc: “Trịnh Húc, chúng ta cứ như vậy thôi cũng rất tốt!”

“Anh muốn cưới em!” Trịnh Húc tì trán lên trán Lynda, cười nói.

“Nếu bạn gái cũ của anh đột nhiên xuất hiện, liệu anh còn muốn cưới em nữa không?” Lynda nghiêm túc nhìn Trịnh Húc. Hai người họ đều có người cũ, muốn ở bên cạnh nhau cần trải qua thử thách. Cô không muốn sau khi kết hôn thì lại hối hận. Nếu cô đã muốn cưới thì nhất định sẽ không chùn bước hay do dự.

“Liên quan gì đến cô ấy chứ?” Trịnh Húc nhíu mày. Đột nhiên bạn gái cũ nói chia tay đã là đả kích lớn với anh. Hai người họ đã ở bên cạnh nhau mười năm. Anh đã nghĩ rằng hai người họ có thể ở bên nhau cả đời này. Nhưng bọn họ đã chia tay, hiện giờ người anh muốn cười là Lynda.

Lynda đặt tay lên ngực anh, nghiêm túc: “Nếu ở đây không phải chỉ có mình em, em sẽ không đồng ý gả cho anh. Ngược lại, trong lòng em cũng phải có anh!”

“Anh sẽ cố gắng!” Giọng Trịnh Húc khàn khàn trả lời, “Cả hai chúng ta cùng cố gắng, được không?”

“Em vẫn đang cố gắng, cố gắng yêu anh!” Lynda nhón chân, hôn một cái lên môi Trịnh Húc, “Anh rửa đi tay rồi còn ra ăn cơm!”

Trịnh Húc cười, xoay người rời đi.

Sau khi anh rửa mặt mũi xong xuôi, trở lại phòng ăn thấy Lynda đã mang bữa sáng lên bàn.

Anh cúi đầu, hít một hơi: “Thơm quá, có thật mấy cái bánh nướng này là em làm không?”

“Trong phòng anh có giấu cô nào nữa sao?” Lynda cười nhíu mày.

“Không có, có em là đủ rồi!” Trịnh Húc cười nói, rồi kéo ghế ngồi xuống.

Lynda đẩy một đĩa cải trắng muối cay tới trước mặt Trịnh Húc, cười nói: “Món cải trắng muốn này ăn rất ngon, từ hồi bé em đã thích rồi! Có mùi vị của mẹ!”

Trịnh Húc gắp một miếng để lên bánh nướng, nhẹ nhàng cắn một miếng: “Cay thật!”

“Cay sao?” Lynda buồn cười nhìn Trịnh Húc bị cay mà lè lưỡi, vui vẻ trêu anh: “Giờ em mới biết anh không ăn được cay đó! Anh là đàn ông nha!”

“Ai nói tất cả đàn ông đều phải ăn được cay? Không ăn cay anh vẫn thể hiện được bản lĩnh đàn ông của mình đấy thôi!” Trịnh Húc cười tà mị.

Lynda bị Trịnh Húc nhìn như vậy thì mặt đỏ lên: “Nếu anh không ăn được cay thì ăn trứng ốp lếp với thịt hun khói đi. Để món cải trắng muối cay cho em!”

“Không cần!” Trịnh Húc che đĩa cải trắng muối cay, “Anh muốn tập ăn cay!”

“Anh sợ em nói anh không giống đàn ông sao?” Lynda cười sáng lạn.

Trịnh Húc tức giận, gắp một miếng cải trắng muối cay bỏ vào miệng để chứng minh, cố nén cảm giác tê bỏng đầu lười muốn phun ra.

“”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.