Liên tục phải truyền dịch mấy ngày liền, Tiếu Nhiễm rốt cục cũng vào một buổi sáng bắt được Cố Nhiên đi kiểm tra phòng bệnh. Cô bất mãn kháng nghị: “Anh Cố Nhiên, hôm nay anh có thể đừng bắt em truyền dịch được không?Em đã khỏe rồi! Toàn bộ đều không vấn đề gì!”
“Bụng không đau nữa?” Cố Nhiên cười nói đi đến bên giường, dùng lực đè bụng Tiếu Nhiễm lại.
“Không đau! Chỗ duy nhất đau là nơi bị kim đâm.” Tiếu Nhiễm bất mãn nói.
“ Anh trai anh đâu?” Cố Nhiên không tìm thấy Cố Mạc, liền tò mò hỏi.
“Công ty có việc, anh ấy về công ty rồi. Anh Cố Nhiên, xin anh, em không muốn bị kim đâm thêm nữa!” Tiếu Nhiễm khoa trương cầu xin tha thứ.
Cố Nhiên thiếu chút nữa cười phun: “Coi như em có tiền đồ!”
“Có thể không truyền dịch sao?” Tiếu Nhiễm tràn ngập hi vọng nhìn Cố Nhiên.
“Chờ anh ấy về rồi quyết định.” Cố Nhiên không có trả lời Tiếu Nhiễm.
“Chờ anh ấy để làm chi? Mỗi ngày bị đau cũng là em, không phải anh ấy!” Tiếu Nhiễm bất mãn nói.
“Bởi vì anh ấy mới là Thượng Đế của anh!” Cố Nhiên lấy tay làm động tác đếm tiền, mỉm cười nói.
“Giờ em mới thấu lòng dạ bác sĩ thật hiểm độc! Càng là người quen biết, trong lòng càng độc ác!” Tiếu Nhiễm ngồi về bên giường, bất mãn quệt miệng nhỏ.
“Hiện tại biết vẫn còn không muộn.” Cố Nhiên vò rối mái tóc của Tiếu Nhiễm, cười nói.”Để có thể vét sạch túi tiền của anh ấy, em còn phải chịu khó truyền dịch mấy ngày.”
“Cố Nhiên!” Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Nhiên. Cô nghĩ muốn thoát, nay chẳng những không thoát được lại càng thêm thống khổ hơn.
“Đừng làm nũng với anh! Anh sẽ mềm lòng.” Cố Nhiên trêu chọc nói.
Tiếu Nhiễm nằm xuống, chỉ chừa lại cho Cố Nhiên một bóng lưng.
Cố Nhiên cố ý thở dài: “Anh vẫn là người dễ mềm lòng mà. Chờ anh anh đến đây, anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho em.”
Tiếu Nhiễm lập tức ngồi dậy, vui sướng hỏi: “Em có thể xuất viện rồi?”
“Là ai vừa mới rống to bên tai anh là tất cả đều tốt?” Cố Nhiên móc móc lỗ tai, cau mày hỏi.
“Cố Nhiên, anh thật đúng là người tốt!” Tiếu Nhiễm vui vẻ nhảy dựng từ trên giường bệnh xuống, ôm lấy cổ Cố Nhiên, cười nói vui vẻ.
Cố Nhiên khẩn trương kéo cánh tay Tiếu Nhiễm xuống, trịnh trọng nói: “Cô Nãi Nãi của tôi ơi, em đừng có thân mật với anh như vậy. Chẳng may bị anh anh nhìn thấy, anh nhất định sẽ bị chỉnh cho thật thảm đấy.”
“Nếu không phải Cố Mạc không có ở đây, anh nghĩ rằng em nguyện ý ôm anh sao?” Tiếu Nhiễm buông Cố Nhiên ra, vui vẻ ngồi lại trên giường, hưng phấn vỗ nệm.
Cô đã bị nhốt tại bệnh viện không biết bao nhiêu ngày rồi, nếu vẫn tiếp tục bị quản thúc như vậy, có khi cô cũng chết buồn ở trong bệnh viện thôi.
Ngẫm lại hôm nay có thể xuất viện, cô liền đặc biệt vui vẻ.
“Chị dâu nhỏ, xuất viện rồi em sẽ về nhà cùng anh trai hay là trở lại nhà mẹ đẻ?” Cố Nhiên quan tâm hỏi.
Tuy hai ngày này Tiếu Nhiễm vẫn luôn ở cùng một chỗ với anh trai, nhưng cô không hề có ý tứ muốn về nhà cùng Cố Mạc.
Anh hi vọng cô có thể cùng anh trai về nhà bọn họ.
Anh trai thật không dễ dàng mới yêu một người, không thể cứ như vậy liền bị Tưởng phu nhân hủy diệt được.
Tiếu Nhiễm đột nhiên yên lặng, cắn môi, cụp mắt: “Về nhà mẹ đẻ.”
Nếu Tưởng phu nhân biết cô lại về biệt thự của Cố Mạc, có thể lại phát bệnh tim hay không?
“Vì sao?” Cố Nhiên khó hiểu nhìn Tiếu Nhiễm. Chẳng lẽ chân thành của anh trai còn không có chạm đến trái tim cô sao?
“Có một số việc còn chưa thể giải quyết. Em hiện tại nếu về nhà ở, sẽ khiến cho vài người bất mãn trả thù.” Tiếu Nhiễm buồn buồn nói.
“Hiểu rồi. Nhưng mà em phải tin tưởng anh trai anh. Anh ấy nhất định có thể giải quyết mọi trở ngại. Cố Nhiên khẩn trương thay anh trai nói chuyện, hi vọng Tiếu Nhiễm có thể nghĩ thông suốt, sớm mang hành lý về nhà ở.
Nhìn đến anh trai bởi vì Tiếu Nhiễm mà thống khổ không thôi, một lãng tử như anh cũng bị cảm động rồi.
Những người yêu nhau nhất định phải ở bên cạnh nhau!