“Bác gái, cháu bỏ lại công việc đến đây không phải để phơi nắng!” Cố Mạc gọi bà Tưởng, nghiêm lạnh nói.
Anh cảm giác được mùi của âm mưu.
“Cố mạc, cậu thực sự đã thay đổi rồi! Tôi phải ép cậu cậu mới đến thăm tôi!” Bà Tưởng thất vọng nhìn Cố Mạc, “Tôi có ý tốt cho cậu phơi nắng, cũng thành ra tôi không đúng! Tôi muốn hỏi Y Nhiên, cậu như vậy có đáng để nó yêu không!
“Không cần lôi Y Nhiên ra làm cái cớ! Đối với cô ấy, cháu không thẹn với lương tâm! Bác là bề trên, nhưng không có nghĩ cháu có nghĩa vụ phải phục tùng!” Cố Mạc lạnh lùng trả lời.”Bác hãy dưỡng bệnh cho tốt, cháu sẽ chú cấp chăm sóc bác đến già.”
“Cậu…cậu cảm thấy nuôi tôi là phí tiền? Cố Mạc, ông Tưởng tuy rằng đã chết, nhưng ông ấy có để lại tiền cho tôi, tôi có thể tự nuôi được mình!” Bà Tưởng che ngực, khó chịu cúi người, “Ông Tưởng, vì sao không mang tôi theo cùng? Tôi sống rất khổ sở! Y Nhiên, mẹ đi tìm con! Con hãy chờ mẹ, đừng vội vã đầu thai!”
Ưng Mẫn nhìn thoáng qua nắm tay đang nắm lại thật chặt của Cố Mạc, vội vàng chạy tới đỡ bà Tưởng: “Bác Tưởng, đừng nóng giận. Cố Mạc không có ý đó đâu. Bác đừng hiểu lầm.”
“Tôi hiểu lầm cái gì? Cô xem xem vẻ mặt cậu ta hoàn toàn không tình nguyện, tôi nợ cậu ta sao? Tôi không có giết vợ cậu ta, không phá hoại nhà cậu ta, cậu ta liền ném cho tôi cái mặt lạnh!” Bà Tưởng ánh mắt hung ác trợn trừng nhìn Cố Mạc, khàn khàn nói to.”Rõ ràng là vợ cậu ta nợ tôi! Là bọn họ nợ tôi!”
“Được rồi được rồi! Cháu biết rồi! Bác bớt nóng đi!” Ưng Mẫn ôm bà Tưởng vào lòng, vừa an ủi vừa nhìn Cố Mạc, ý bảo anh mềm mỏng lại, nói lời xin lỗi.
“Bác gái, cháu không cố ý chọc giận bác. Nhưng Tiếu Nhiễm đã vì sai lầm của cô ấy mà nhận trừng phạt rồi. Một đứa nhỏ mười ba tuổi phạm sai lầm, sao không thể tha thứ chứ?” Cố Mạc nghiêm túc nhìn bà Tưởng,”Nếu Y Nhiên gây họa năm mười ba tuổi, bác cũng sẽ hùng hổ dọa người, đến chết cũng không bỏ qua sao?”
“Y Nhiên sẽ không giết người!” Bà Tưởng điên tiết rống to.Bạn nào mún đọc trước chương liên hệ: nhé ;)
“Tiếu Nhiễm cũng không phải cố ý giết người! Tai nạn năm đó là ngoài ý muốn!” Cố Mạc cố gắng biện hộ thay cho Tiếu Nhiễm.
“Cố Mạc, cậu đang muốn mở đường thoát cho Tiếu Nhiễm sao?” Bà Tưởng rơm rớm nước mặt ngửa mặt lên trời cười to,”Y Nhiên, con nghe thấy chưa? Người đàn ông con yêu đã thay lòng đổi dạ nhanh như vậy!”
“Bác Tưởng, bà đừng như vậy!” Ưng Mẫn khóc nức nở khuyên nhủ. Không nói được bà Tưởng, cô lại xoay người sang Cố Mạc, dùng ngữ khí khẩn cầu nói,”Cố Mạc, anh bớt tranh cãi đi được không? Anh lại muốn ép bà Tưởng phát điên lên sao?”
Nghe được lời nói của Ưng Mẫn, Cố Mạc mím môi, dùng sức nắm chặt tay.
“Bác Tưởng, bác bình tĩnh một chút. Nếu Y Nhiên còn sống, cũng không muốn bác cực đoan như vậy. Cháu cảm thấy Cố Mạc nói cũng có cái đúng, Tiếu Nhiễm đúng là có sai, nhưng không đáng chết. Dù sao cũng là ngoài ý muốn.” Ưng Mẫn nhẹ giọng an ủi.
“Ngay cả cô cũng nói thay cho Cố Mạc! Được lắm! Tôi không còn lời nào để nói!” Bà Tưởng đẩy Ưng Mẫn ra, bước đi lảo đảo về phía biệt thự.
“Bác gái!” Cố Mạc mềm lòng muốn đi tới an ủi, nhưng lại nghĩ đến việc vì quá cung phụng dung túng bà cố tình gây sự, liền dừng bước lại.
Ưng Mẫn lặng lẽ đi đến cạnh anh, thông cảm nói:”Cố Mạc, khó cho anh rồi.”
“Anh có giải thích thế nào cũng không được. Anh thật sự mệt mỏi. Chưa bao giờ bác ấy làm khó anh như vậy..” Cố Mạc thống khổ nói.
“Anh muốn nói lý với một bệnh nhân tâm thần không khác gì đàn gảy tai trâu. Cố Mạc, kiên nhẫn!” Ưng Mẫn quan tâm khuyên nhủ.