Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 757: Biết vậy chẳng làm



Editor: Xẩm Xẩm

“Không phải tốt nhất!” Tiếu Bằng TRình nghiêm mặt, không nói gì.

“Anh tìm em là vì thư ký Đàm Khương không phải người của em? Bằng Trình, anh đem tất cả công ty hoán đổi, khiến hiện tại anh đi đâu em cũng không thể hỏi ai được. Anh còn có gì lo lắng.” Dương Nguyệt Quyên quyến rũ cười hỏi.

Tiếu Bằng TRình nhìn Dương nguyệt Quyên này phong tình có thừa, mỹ lệ đầy đủ, không khỏi sinh ghen ghét. Trước kia không biết ông bị trúng tà gì, lại bị bà mê hoặc, không nhìn thấy tâm của bà như rắn độc. NHã Lam không chỉ mỹ lệ hơn mà còn lương thiện hơn nhiều.

Ba vợ sẽ trách ông, mắng ông, đều là do ông tự dây ra.

“Người bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tôi có thể yên tâm với bà sao? Dương nGuyệt Quyên, tôi giờ mới thấy rõ bộ mặt thật của bà.” Tiếu Bằng Trình phẫn nộ trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên.

Dương Nguyệt Quyên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và ủy khuất nhìn Tiếu Bằng Trình: “Bằng Trình, sao anh có thể nói em như vậy? Em biết anh và Tiếu nHiễm đến Hắc Hà, em liền đoán là có thể Hoắc lão gia xảy ra chuyện. Sợ hai người không ứng phó được, liền nhanh chóng mang Tiếu Lạc qua đây. Buổi sáng chúng em thành tâm đi thăm ông ấy, kết quả lại bị người ta mắng chửi. Chúng em đã cực kỳ vô tội, vậy mà anh còn chỉ trích.”

Dương Nguyệt Quyên càng nói càng oan ức, nói xong, nước mắt liền rơi xuống.

“Ý tốt?” Tiếu Bằng Trình giận dữ, Dương Nguyệt Quyên thật có thể đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái.

“Chúng ta vốn là ý tốt. mà chúng ta cũng chưa nói gì cả, đã nói vài câu an ủi, ông ấy liền nổi giận. Cùng những người không có văn hóa thì không có cách nào giao tiếp được! Qúa dã man rồi. Vậy mà ông ấy còn hất nước vào người em, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con gái của con chuột cũng sẽ đào thành động. giống người như HOắc Tra Bố, sinh ra con gái,....” Dương Nguyệt Quyên trào phúng nói, lời của bà chưa xong đã bi Tiếu Bằng Trình tát một cái ngã xuoongsd dất: “Bằng Trình, anh đánh em? Anh mới đến Hắc Hà chưa đến hai ngày đã học được cách đánh người! Em không sống nổi!” Dương Nguyệt Quyên ngồi dưới đất, khóc lóc om sòm.

“Cố tình gây sự!” Tiếu Bằng Trình không tiến lên đỡ bà, nghiêm mặt nhìn bà.

Tiếu Lạc thấy tình cảnh như vậy, lặng lẽ đi ra khỏi nhà vệ sinh, dáng vẻ như cái gì cũng không biết chạy đến bên cạnh Dương Nguyệt Quyên, nâng mẹ dậy: “Mẹ, mẹ và ba làm sao thế? Có gì nói chuyện tử tế?”

“:Mẹ muốn nói chuyện tử tế, nhưng ba con không cho mẹ cơ hội. Ông ấy liền đi lên đánh người.” Dương nguyệt Quyên ủy khuất rút khăn lụa ra, xoa mắt.

“Ba, đánh người là không đúng rồi.” Tiếu Lạc lập tức quay đầu nhìn ông, tràn ngập trách cứ nói: “Cho dù mẹ làm sai điều gì, ba cũng không nên ra tay.”

“Con... con đúng là phiên bản của mẹ con.” Tiếu bằng TRình tức đến không nói ra lời, ôm ngực thở phì phò.

Tiếu Lạc là nghiệt chủng ông tạo ra.

Nếu không có Tiếu Lạc, ông sẽ không để cho Dương Nguyệt Quyên vào cửa, để cho Tiếu Nhiễm có cơ hội bị tổn thương.

Ông không nghĩ tới chính mình cho Tiếu Lạc một thân phận, lại làm hỏng chính mình và Tiếu Nhiễm.

“Biết vậy chẳng làm”, bốn chữ này chính là mô tả chân thực nhất về ông của hiện tại.

“Ba, sao người lại không thể nói lý như vậy? Con và mẹ đã làm gì rồi hả?” Tiếu Lạc oan ức đỏ hốc mắt.

Tiếu Bằng Trình lấy từ trong túi áo ra giấy thỏa thuận ly hôn ném lên bàn trang điểm, phẫn nộ nói: “Tôi muốn ly hôn.”

“Ly hôn? Bằng Trình, mười mấy năm thanh xuân của em đều đã cho anh. Anh chơi ngán rồi, nghĩ muốn quăng đi thì quăng sao? Anh còn có lương tâm không?” Dương Nguyệt Quyên một tay cầm giấy thỏa thuận ly hôn xé toang ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.