Lấy thẻ từ mở cửa, Lynda đẩy Trịnh Húc vào trong phòng.
Vứt túi lên trên ghế sofa, cô liền hôn anh, vừa hôn vừa nói: “Muốn em không?”
“Muốn!” Trịnh Húc khàn khàn trả lời. Lynda nhiệt tình khiến anh có chút không thể chống đỡ được.
Gặp được cô, sự bình tĩnh mà anh nắm giữ đều đã biến mất không thấy.
Anh ôm lấy Lynda, đi vào phòng ngủ, đặt cô đến trên giường, nghiêng người áp lấy, nhiệt liệt hôn lên xương quai xanh của cô: “Lynda, anh nhớ em, nhớ đến cả người đều đau đớn!”
“Vậy thì cứ yêu em!” Lynda uống cong sắc tóc dài trên khăn trải giường trắng tinh, có vẻ đặc biệt mê người.
Trịnh Húc chẳng quan tâm nói gì, dùng hành động thực tế đáp lại yêu cầu của Lynda.
....
Lynda ghé vào trước ngực Trịnh Húc, tay sờ soạng khuôn mặt tuấn tú của anh, mê muội nheo lại con ngươi xinh đẹp: “Trịnh Húc....”
“Uhm?” Trịnh Húc trong veo mà lạnh lùng trả về một chữ.
“Càng ngày càng để ý anh, làm sao bây giờ?”
“Vậy thì gả cho anh.” Trịnh Húc thuận lý thành chương trả lời.
“Chúng ta thử kết hôn đi?” Lynda rốt cuộc cũng hạ được quyết tâm muốn ở bên cạnh anh. Cuộc đời ngắn ngủi, nếu chỉ vì nguyên nhân sợ hãi tổn thương mà không bước về phía trước, hạnh phúc sẽ vĩnh viễn ở cách xa mình, không kịp vươn tới.
Trịnh Húc bật cười. Anh ôm sát lấy Lynda, để trán lên trán của cô hỏi: “Chẳng lẽ hiện tại chúng ta không phải thế sao?”
“Trước không tính.” Lynda phong tình vạn chủng cười nói.
“Không tính?” Trịnh Húc xoay người áp đảo Lynda, khí phách hỏi lại: “Ai nói không tính? Từ ngày chúng ta ở chung đó, anh đã tính cưới em làm vợ.”
“Em cảm thấy nguyên nhân chỉ là vì sinh yêu thương mà có thể ở một chỗ sao?” Đột nhiên Lynda có phần hối hận. Chính mình quá xúc động, nhỡ đâu bạn gái trước của anh muốn ăn đã xong, cô làm sao bây giờ? Thoái vị sao?
Bạn để cho một người mới vừa lên làm hoàng đế vài ngày đã bị cướp đi ngôi vị hoàng đế, không bằng vĩnh viễn để cho anh ta làm một người dân bình thường sống vui vẻ hạnh phúc. Bởi vì anh ta có được rồi, trong lòng sẽ sản sinh lòng tham, sẽ muốn cả đời đều có được. Một khi bị cướp đi, cái loại cực đoan này dâng lên tới mức chênh lệch giữa lòng sông và mức nước biển làm cho con người thống khổ đến phát điên.
“Chỉ cần là yêu, em còn quản nó vì cái gì mà sinh ra sao?” Trịnh Húc bắt được tay của Lynda, âm thanh khàn khàn nói: “Lynda, không cần hoài nghi tình cảm của anh với em. Anh không phải trẻ con, rất rõ ràng chính mình đang làm gì, rõ ràng chính mình muốn gì.
“Được, em tin anh.” Lynda nháy đôi mắt đẹp, có chút cảm động nói.
Trịnh Húc vừa muốn kích động hôn lên, đã bị Lynda đưa tay ngăn lại.
“Trước tiên em nói về tốt, nếu như bất mãn về hôn nhân, em tùy thời có thể trả hàng.” Lynda trịnh trọng nói.
“Anh sẽ cố gắng cho em không có cơ hội bất mãn.” Nụ hôn của Trịnh Húc ở trong lòng bàn tay của Lynda, trầm thấp trả lời.
Tiếu Nhiễm ngồi trên đùi Cố Mạc, ôm lấy cổ anh, cười khẽ nói: “Chú, anh nói xem hiện giờ trợ lý Trịnh và Lynda đang làm gì?”
“Làm chuyện chúng ta vừa mới làm.” Cố Mạc cười trả lời.
“Đâu nào có được?” Tiếu Nhiễm nhảy xuống dưới chân Cố mạc, giả bộ tìm kiếm khắp nơi. Cố Mạc sao có thể mặt dày vô răng nói ra ái muội như thế? Đâu nào có được? Cô muốn thương lượng xem tới cùng thì da mặt anh dày thế nào.
Cố Mạc cười kéo cô vào trong lòng, gắt gao ôm lấy: “Nghịch ngợm!”
“Anh là da dày!” Tiếu Nhiễm dùng hai tay ôm mặt anh, bất mãn nói.
“Da mặt không dày thì sao có thể khiến cho vợ còn đang trẻ trung xinh đẹp mê mẩn được?” Cố Mạc chẳng những không buồn bực, ngược lại còn cười ha ha.
“Hóa ra là anh biết?” Tiếu Nhiễm làm ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.