"Stop!" Tiếu Nhiễm thở hồng hộc lùi ra phía sau, chặn lại môi mỏng của Cố Mạc, "Có camera!"
Cố Mạc thầm rủa một tiếng.
Vậy mà anh lại quyên mất đây là khách sạn năm sao, chỗ nào cũng có camera, để người khách thưởng thức cảnh tượng hôn môi của vợ chồng anh.
Anh hít sâu, cố gắng bình ổn náo động trong cơ thể.
Tiếu Nhiễm rời khỏi vòng tay của Cố Mạc, tựa vào thang máy nhìn Cố Mạc, cười nói: "Cố dùng sức nào...... hít sâu...... Đúng...... Thở ra.......Lại tiếp tục thở ra!"
"Em dám cười anh?" Cố Mạc bước lại gần, vây Tiếu Nhiễm trong vòng tay.
"Em đang giúp anh!" Lưng Tiếu Nhiễm dựa vào thang máy, cười chớp chớp mắt, "Chú à, phải kiềm chế nha!"
Cố Mạc dùng sức nhéo mũi Tiếu Nhiễm, khí phách nói: "Lát nữa sẽ thu thập em!"
"Chú à, em sợ quá!" Tiếu Nhiễm vỗ ngực, giả bộ sợ hại nói.
Cố Mạc cúi đầu, dùng sức cắn mũi Tiếu Nhiễm, "Nhóc con nói dối mũi sẽ dài ra đó!"
"Chú à, em không phải trẻ ba tuổi!" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói, "Nhưng anh vẫn chưa hết trẻ con đâu!"
Cố Mạc nhíu mày, khiêng Tiếu Nhiễm lên vai, bước ra thang máy.
Tiếu Nhiễm vùng vẫy, vặn vẹo cố gắng thoát khỏi sự áp chế của Cố Mạc, nhưng mà cánh tay của anh rất có lực.
"Chú à, em sai rồi! Là em vẫn còn trẻ con!" Đối mặt với vẻ cường hãn của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm chỉ còn cách thỏa hiệp, thương xót cầu xin tha thứ.
Vào đến phòng Tổng Thống, Cố Mạc thả Tiếu Nhiễm xuống đất rồi xoay người vào phòng tắm.
Tiếu Nhiễm kinh hồn, chưa kịp lấy lại tinh thần, vỗ ngực: "Đây là là tha một mạng sao?"
Cô cởi áo lông, vứt lên ghế sô pha, sau đó mở ti vi xem một tiết mục giải trí.
Lúc Cố Mạc đi ra nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang xem ti vi, hơi nhíu mày một chút: "Không dinh dưỡng, trừ diễn hài ra, bọn họ còn có thể làm gì thế. Một chút ý nghĩa giáo dục đều không có!"
"Diễn hài cũng có sự dinh dưỡng của nó! Trong sinh hoạt có nhiều chuyện bất đắc dĩ và đau khổ, xem những tiết mục này có thể khiến mọi người cất tiếng cười to mà quên đi những đau khổ. Đây không phải quá tốt sao?" Tiếu Nhiễm không đồng tinh nhìn Cố Mạc.
Trong cuộc sống có quá nhiều chuyện không vui. Vì sao còn bắt họ xem những tiết mục mang tính giáo dục chứ?
Muốn cười thì cười, cười được càng vui vẻ hơn.
"Em nói có lý! Chúng ta đi tắm!" Cố Mạc bế Tiếu Nhiễm lên, bước về phía phòng tắm!
"Không...... không phải anh muốn...... tắm sao?" Tiếu Nhiễm kinh hãi hỏi.
"Anh bảo lúc nào chứ?" Cố Mạc thả Tiếu Nhiễm xuống, vừa cởi quần áo của hai người, vừa hỏi.
"Anh thả em xuống...... Em...... Em tưởng đêm nay...... không...... " Tiếu Nhiễm đỏ mặt lui về sau.
"Không định gì?" Cố Mạc cởi áo sơ mi, kéo Tiếu Nhiễm vào lồng ngực, cười mị hoặc.