Cố Mạc gắt gao ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, cười nói: “Chúng ta nhanh biến thành già đi, em già rồi sẽ không chê anh già nữa.”
Tiếu Nhiễm giơ tay lên, dùng lực xoa mặt Cố Mạc: “Em vốn cũng không chê anh già, chú à!”
Cố Mạc dùng lực ho khan một tiếng: “Vừa rồi em bảo anh cái gì? Anh nghe không rõ.”
“Chú, em không chê anh già.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói, khi nhìn thấy Cố Mạc bất mãn nhíu mày khi đó, cô cười nói: “Em có thể đem kim cương vương lão ngũ như anh đến tay, rõ ràng là em chiếm tiện nghi mà!”
Cố Mạc cưng chiều đặt lên trán Tiếu Nhiễm, âm thanh khàn khàn nói: “miệng ngọt như vậy, nghĩ không muốn chiều em cũng khó.”
“Thật sao?” Tiếu Nhiễm vui vẻ cười.
Cô và Cố Mạc hiện giờ ngọt đến mức như mật rồi.
Có một loại cảm giác không chân thực.
“So với kim cương đúng là!” Cố Mạc nói xong, cúi đầu hôn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm ý thức được đây là người đi đường, lập tức khôi phục thần trí, đưa tay ngăn lại môi của Cố Mạc.