Rửa mặt, thay đồ xong, Tiếu Nhiễm ngồi trước bàn trang điểm sờ mặt, lại sờ eo, buồn bã nhìn Cố Mạc đang mặc áo sơ mi: "Cố Mạc, có phải em béo lên không?"
"Không cảm thấy gì! Ôm vẫn nhẹ như vậy mà!" Cố Mạc đi tới, cười ôm eo cô.
"Anh nhìn mặt em đi! Sắp biến thành cái bánh nướng lớn rồi! Còn cả eo nữa, thô như vậy nữa!" Tiếu Nhiễm bất mãn nhéo nhéo thịt trên eo mình.
Tiếu Nhiễm kinh hãi trừng to mắt: "Chú à, anh đừng làm em sợ!"
Kỳ sinh lý của cô đã chậm hai ngày. Chắc là không có vấn đề gì chứ?
Cô không muốn mang thai đâu.
Cô muốn thi đại học.
Cô muốn làm bác sĩ.
Hơn nữa, cô mới là một cô nhóc, sao có thể nuôi một đứa bé đây?
"Tránh thai cũng không an toàn một trăm phần trăm, vẫn có khả năng mang thai. Lát nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút!" Cố Mạc cau mày, nói.
"Nếu em thật sự mang thai, nhất định em sẽ hận anh chết!" Tiếu Nhiễm bất mãn dùng sức chọc Cố Mạc.
Cô tuyệt đối không thể mang thai.
Tuyệt đối không thể!
"Hận chết anh? Người nào mang lại tính phúc cho em hả?" Cố Mạc cúi thấp đầu, mị hoặc cười. Cơ thể hai người họ hoàn mĩ, phù hợp với nhau. Cô thường quá hưng phấn mà té xỉu trong lòng anh. Mà anh cũng ham mê cơ thể cô, hận không thể khảm cô vào người mình, đi đâu cũng mang cô theo cùng.
"Họ Cố kia! Anh thật đáng đánh!" Tiếu Nhiễm đỏ mặt, xấu hổ và giận dữ nhéo eo anh.
"Bảo bối, nhẹ một chút!" Cố Mạc bị đau toét miệng nói.
Cô muốn đánh anh, anh không dám né tránh, chỉ sợ công động thai.
Tiếu Nhiễm suy nghĩ Cố Mạc ngày nào cũng giống như hổ đói ăn cô sạch sành sanh, cô tức giận: "Nếu quả thật em mang thai, em sẽ cấm anh tắm một năm!"
Một năm?
Quá ác độc rồi!
Cố Mạc tưởng tượng mà sợ hãi, toét miệng nói: "Bé con, đừng tức giận. Mang thai cũng không phải chuyện xấu. Thử tưởng tượng nếu bà nội biết em mang thai sẽ không phải coi em là thần tiên sao?"
"Em không muốn làm thần tiên! Em muốn học đại học!" Tiếu Nhiễm tức giận rống to.
"Đi học đại học cũng được mà. Anh cam đoan với em! Anh sẽ quyên góp cho đại học F mấy trăm vạn, muốn học ngành nào cũng được! Không thành vấn đề!" Cố Mạc khẩn trương, cẩn thận dỗ Tiếu Nhiễm, "Đừng tức giận, cười một cái nào!"
"Anh sợ em bị động thai đúng không?" Tiếu Nhiễm đẩy Cố Mạc ra, đi lòng vòng, nhảy chồm chồm "Em cứ động đó! Em muốn bung nó ra!"
Nhìn thấy động tác điên cuồng của Tiếu Nhiễm khiến Cố Mạc đổ mồ hôi lạnh, lập tức tiến lên ôm lấy Tiếu Nhiễm, "Bé con, đừng làm như vậy, quá nguy hiểm! Tim anh muốn ngừng đập rồi!"
"Đáng đời!" Tiếu Nhiễm tức giận, bất bình cắn lên ngực Cố Mạc, qua lớp áo sơ mi cô cảm thấy vị ngọt của máu.
Anh chỉ biết hưởng thụ lúc đó, không thèm nghĩ đến hậu quả.
Nếu cô thật sự mang thai chắc chắn phải nghỉ học để dưỡng thai.
Sau khi có em bé, cô làm sao có sức lực để hưởng thụ cuộc sống đại học chứ?
Còn có ước mơ làm bác sĩ của cô. Kế hoạch muốn tiếp tục hoàn thành ước mơ làm bác sĩ của anh sẽ bị ngâm nước!
"Cắn đi! Vẫn còn tốt hơn bị động thai!" Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm giống như ôm một trân bảo vô giá, nhẹ giọng dỗ dành.
"Cố Mạc, em thật sự muốn làm bác sĩ!" Tiếu Nhiễm dựa vào lòng Cố Mạc, thương tâm nói.
"Cho dù có em bé, vẫn có thể làm bác sĩ mà! Mẹ sinh ba đứa nhỏ nhưng không hề ảnh hưởng đến vị trí bác sĩ tài năng khoa phụ sản của bà mà!" Cố Mạc dịu dàng dỗ Tiếu Nhiễm.
"Đúng vậy! Nhưng mà em không được đi học đại học!" Tiếu Nhiễm bất mãn trừng mắt nhìn Cố Mạc một cái.
"Em chỉ cần sinh em bé, còn việc nuôi nấng và những việc khác là do anh đảm nhiệm!" Cố Mạc cố gắng trấn an Tiếu Nhiễm.