“Ba ba cho con hận. Không khóc! Khóc xấu làm sao có thể hận ba ba?” Tiếu Bằng Trình ôm lấy Tiếu Nhiễm, đặt tới trên giường ngồi xuống, bản thân ngồi xổm bên cạnh giường, cưng chìu dỗ dành cô.
“Lão già kia, không được chết!” Cô nâng con ngươi đầy lệ lên, đáng yêu ra mệnh lệnh.
“Được! Ba ba đáp ứng con!” Tiếu Bằng Trình hôn lên trán Tiếu Nhiễm, nước mắt vui mừng. Ông đã nghĩ rằng Tiếu Nhiễm sẽ không bao giờ tha thứ bản thân, không bao giờ sẽ để ý đến ông.
Tiếu Lạc cắn môi, im lặng nhìn Tiếu Nhiễm cùng Tiếu Bằng Trình tùy hứng, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
“Tiếu Nhiễm, Cố Mạc muốn trả thù ba con đều là vì…….” Dương Nguyệt Quyên không cam lòng nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm không rõ ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Nguyệt Quyên.
“Nguyệt Quyên!” Tiếu Bẳng Trình quay đầu lại, nghiêm khắc rống lên một tiếng, “Nếu em không có việc gì thì đi lấy khăn mặt cho anh.”
“Được! Một mình em làm người xấu!” Dướng Nguyệt Quyên ủy khuất xoay người, đi hướng buồng vệ sinh, cầm khăn mặt, đi lại đưa cho Tiếu Bằng Trình.
Tiếu Nhiễm tiếp nhận khăn mặt, bắt đầu giúp Tiếu Nhiễm lau nước mắt thật cẩn thận. Đứa con gái này chính là đầu quả tim của ông, cô nơi một giọt nước mắt ông đều đau lòng theo. Nhưng ông lại làm tổn thương cô sâu như vậy. Đêm hôm đó đưa cô cho Cố Mạc, ông trừng to đôi mắt một đêm chưa ngủ. Ông hận mình không đủ lớn mạnh, không thể chống lại Cố Mạc. Ông sợ có một ngày bản thân không thể bảo vệ Tiếu Nhiễm, một mình Tiếu Nhiễm không thể chống cự phẫn nộ của Cố Mạc. Ông thà rằng tất cả cừu hận đều hướng lên đầu ông, tất cả ân oán hận thù dều hướng lên người ông. Toàn bộ những chuyện này, là để Tiếu Nhiễm không bị Cố Mạc trả thù.
Tiếu Nhiễm đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ba ba, chảy nước mắt nói: “Lão già, nếu ông giám gặp chuyện không may, tôi có phải chạy đến âm tào địa phủ cũng phải bắt được ông!”
“Được! Ba ba cam đoan với con! Ngoan! Chúng ta đừng khóc!” Tiếu Bằng Trình giống như trẻ con giơ tay phải lên, tuyên thệ với Tiếu Nhiễm.
“Trước khi phẫu thuật bệnh nhân cần được yên tĩnh, các người đừng kích thích ông ấy.” Lúc này, một người y tá đi tới, dịu dàng dặn dò.
Tiếu Nhiễm nhanh chóng thu hồi nước mắt, điềm đạm đáng yêu nháy mắt: “Tôi đã biết!”
Tiếu Lạc đi lên trước, kéo tay Tiếu Nhiễm: “Chị, em vẫn lo lắng chị không chịu đến. Hoàn hảo chị đã đến rồi, chị xem ba rất vui.”
Tiếu Nhiễm “Uh” một tiếng.
“Y tá, ba tôi phẫu thuật có nguy hiểm gì không?” Nhìn thấy y tá đo lượng huyết áp cho ba ba, Tiếu Nhiễm nhanh chóng mở miệng.
“Giải phẫu gì cũng không có trăm phần trăm an toàn. Nhưng mà cô yên tâm, mổ cho Tiếu tiên sinh là chủ nhiệm Trần y thuật rất cao.” Y tá cười trả lời. Tuy rằng y tá không có cam đoan cái gì, lại làm cho Tiếu Nhiễm an tâm không ít.
“Huyết áp có chút cao. Tiếu tiên sinh, cảm xúc không thể lại kích động.” Y tá đo huyết áp xong, nghiêm túc dặn dò.
“Là lỗi của tôi.” Tiếu Nhiễm lập tức xin lỗi. Là cô hô to gọi nhỏ với ba ba, ảnh hưởng đến cảm xúc của ba ba.
“Người nhà các người…….” Y tá thở dài, rồi đi ra phòng bệnh.
Khi y tá rời khỏi đây, bên ngoài hành lang liền truyền đến tiếng kêu: “Giường số 27 Tiếu Bằng Trình.”
Tiếu Nhiễm nhanh chạy ra: “Ở!”
Vừa ra phòng bệnh, cô liền nhìn thấy Ninh Hạo cười kín đáo, thoải mái dựa lưng tường nhìn bản thân. Cô cười cười với hắn, rồi chạy đến chỗ người đàn ông mặc quần áo màu xanh biếc: “Tôi là con gái Tiếu Bằng Trình.”
Sau khi bác sĩ tự giới thiệu, lấy ra một bệnh án, chỉ vào một vị trí cho Tiếu Nhiễm ký tên. “Mời ký tên ở trong này.”
Ký tên xong, Tiếu Nhiễm đi đến trước mặt Ninh Hạo, dùng lực gật đầu với hắn một cái: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu!”
“Tớ không có làm cái gì. Chỉ là bởi vì cậu yêu ba cậu.” Hai tay Ninh Hạo đút trong túi quần, cười nói, “Nhanh đi với ba ba cậu.”
“Cậu đi học đi.”
“Sợ một lát nữa cậu lại khóc nhè không có người dỗ, tớ muốn ở lại với cậu.” Ninh Hạo cười cười với Tiếu Nhiễm.