“Tôi tiếp nhận toàn bộ quảng cáo miễn phí của nó, thiệt thòi lớn như vậy mà còn nói gì mà cha không ủng hộ, thằng con bất hiếu mà.” Tô Hoán khoa trương học theo khẩu khí của cha nói: “nó cũng không ngẫm lại xem cha nó đã tiết kiệm cho nó bao nhiêu phí phát ngôn như thế nào.”
Sau khi Ninh Hạo nghe xong cũng cười rộ lên: “Vài năm nay anh không dựa vào dượng mà có thể phát triển tốt như vậy, dượng sẽ phải vì thế mà kiêu ngạo.”
“Lời này của em đừng nói trước mặt ba anh.” Tô Hoán hạ giọng, cẩn thận nói.
“Anh là sợ ông ấy đắc ý vênh váo sao?” Ninh Hạo cười hỏi.
“cho tới bây giờ ông ấy đều chưa bao giờ thừa nhận anh, tuy trong lòng ông nghĩ như thế.” Tô Hoán dựa cửa sổ sát đất, vừa uống rượu đỏ vừa nói.
Lúc trước khi anh muốn vào giới diễn viên nghệ sĩ, người nhà đều phản đối, thậm chí ba còn muốn đoạn tuyệt quan hệ.
Hiện giờ anh có chút thành tựu, ba chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt đắc ý,
“Kia để trong lòng là cao hứng vì anh. Thế nhưng, em cảm thấy dượng càng hi vọng anh có thể thừa kế gia nghiệp của dượng.” Ninh Hạo cười nhấp một ngụm rượu đỏ.
Từ nhỏ Tô Hoán đã có vẻ phản nghịch, tính cách có chút bướng bỉnh lỳ lợm, anh nhận định chuyện gì thì nhất định sẽ làm đến cùng. Cho nên anh mới có thể có dũng khí phản kháng, làm chuyện mình thích.
Anh thật sự hâm mộ Tô Hoán.
“Qua vài năm, chờ anh thành công sẽ trở về.” Đột nhiên Tô Hoán ôm lấy cổ nInh Hạo, thần bí nói: “Tiểu Hạo, thương lượng với em chuyện này.”
“Có chuyện gì cứ nói, đừng đột nhiên thân mật như vậy.” Ninh Hạo mất tự nhiên đỡ Tô Hoán. Hai người đàn ông ôm ấp nhau cùng một chỗ nói nhỏ như vậy, ngẫm lại đã thấy xấu hổ.
Tô Hoán không chịu buông Ninh Hạo ra, ghé vào lỗ tai của anh nói: “Anh sợ tai vách mạch rừng. em giúp đỡ anh.”
“Gấp cái gì.” Ninh Hạo tò mò nhìn anh học.
Nhóm fan của anh họ rất khổng lồ, nếu anh có chuyện gì, chỉ cần thông báo trên Sina, lập tức có một đống người giải quyết giúp anh.
“Lát nữa em nói với ông ngoại, muốn đến chỗ anh đang quay phim mới, đây là chìa khóa xe của anh, em đặt anh ở XX, say đó đến ngủ cả đêm ở biệt thự của anh, ngày mai lại đến XX đón anh.” Tô Hoán thần bí nói.
“Hóa ra là muốn em làm lá chắn.,” Ninh Hạo thoải mái cười.
“Anh đồng ý cũng Tiểu Nhiên cùng nhau đón chuông năm mới, ông ngoại lại không chịu thả người.” Tô Hóa bất đắc sĩ nhấp môi dưới.
Nghe được từ xưng hô Tiểu Nhiên thân mật như vậy từ Tô Hoán, liền cười hỏi: “Lần này anh là thật sự.”
“ThẬT hơn trân châu.” Tô Hoán vỗ ngưc, trịnh trọng làm chứng.
“Lại thạc sĩ ở đại học Q kia.” Ninh Hạo nhớ lần trước gặp mặt, bằng cấp của bạn gái anh ấy rất cao, không biết có phải vẫn là người đó không.
“Là hôm nay cô ấy vừa thi được thạc sĩ, cũng là người mẫu. Công ty kinh tế không cho anh công khai chuyện tình cảm, cho nên chỉ có thể bí mật yêu nhau.” Tô Hoán không vui nói.
“Cái này em sẽ giúp.” Ninh Hạo nhận chìa khóa, cười vỗ bả vai Tô Hoán.
Tô Hoán giống như một siêu sao, một khi công bố tình cảm, tất nhiên sẽ dẫn đến lượng fan giảm xuống, này cũng là nguyên nhân công ty anh không muốn anh công khai.
Xem ra mỗi người đều có chỗ bất đắc dĩ.
Không phải muốn thế nào cũng được.
“Anh biết em là anh em tốt mà.” Tô Hoán ôm lây cổ Ninh Hạo, hưng phấn cười nói.
“Nếu như anh cường nén thì em không thể giúp anh được.” Ninh Hạo bị anh cường nén không thở nổi, lập tức kháng nghị.
Tô Hoán buông Ninh Hạo ra, uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ, sau đó túm lấy anh đi xuống lầu