Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 967: Lại tin thì đúng là kẻ ngốc



Editor: Xẩm Xẩm.

“Mấy trăm vạn...?” Dương Nguyệt Quyên không cam lòng hỏi.

“Mấy trăm vạn mẹ còn chê ít? Người bình thường mấy vạn đồng tiền đã có thể gả con gái rồi.”

Nghe được mẹ nói, Tiếu Lạc nheo mắt đẹp, tràn ngập oán hận lặng lẽ liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái.

Ba cũng thật là đủ ngoan độc!

Ông chuyển ngượng cổ phần công ty vô điều kiện cho Tiếu Nhiễm, hai mẹ con các cô một phân tiền cũng không có. Nếu Tiếu Nhiễm chết, người thừa kế là Cố Mạc. Cho nên hai mẹ con các cô không có động cơ giết Tiếu Nhiễm.

Này thật đúng là chiêu cờ ngoan độc nhất của ba.

Thế nhưng, có lẽ người nghĩ ra chính là Cố Mạc!

“Mẹ đừng cãi cọ, không có tiền thì gả thôi.” Tiếu Lạc điềm đạm đáng yêu nói.

Dương Nguyệt Quyên oán hận cắn chặt răng, mím căng môi, không nói được lời nào.

Tiếu Bằng TRình cũng không nhìn Dương Nguyệt Quyên, tiêu sái ký tên mình lên trên, sau đó để đến trước mặt Tiếu Nhiễm: “Nha đầu, ký tên đi.”

“Ba, ba thực sự quyết định giao công ty cho con?” Thật ra Tiếu Nhiễm cũng không có bao nhiêu dã tâm muốn kế thừa gia nghiệp. Nhưng là vì không cho mẹ con Dương Nguyệt Quyên bới móc ra mưu kế thực hiện, cô mới không phản đối.

“Ý ba đã quyết.” Tiếu Bằng Trình từ ái cười gật đầu.

“Được!” Tiếu Nhiễm mới nhận bút, ký tên mình lên trên.

Nhìn hai người ký tên, MÔI của Dương Nguyệt Quyên giống như động kinh, không thể khống chế nổi run rẩy.

Đưa giao ước cho luật sự, Tiếu Bằng TRình nhìn về phía dương Nguyệt Quyên: “Không cần lại thương tổn Tiếu Nhiễ, thương tổn con bé thì các người cũng không chiếm được bất kỳ ưu đãi gì cả. Có gì cứ nhằm vào tôi. Trong tay tôi còn có chút bất động sản, thế nhưng nếu tôi chết ngoài ý muốn, tôi cũng sẽ quyên toàn bộ những thứ đó cho từ thiện.”

Nghe Tiếu Bằng Trình nói, Dương Nguyệt Quyên tức đến trắng bệch cả mặt.

Đây là ông đang ngăn chặn tất cả mưu đồ đoạt lấy gia sản của bà.

“Bằng Trình... ông là... chồng của tôi... làm sao... tôi có thể hại ông?” Dương Nguyệt Quyên thở hổn hển, gian nan mở miệng.

“Ngừa bất trắc!” Tiếu Nhiễm tràn ngập trào phúng hừ một tiếng: “Ba tôi lại tin bà thì đúng là ngốc!”

Dương Nguyệt Quyên trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Cố Mạc, một câu cũng không dám nói.

Luật sư Phương đặt giao ước chuyển nhượng cổ phần vào cặp hồ sơ, lại lấy ra một phần văn kiện đưa cho Tiếu Bằng TRình: “Đây là văn kiện tài sản quyên tặng, ông Tiếu xem qua thử đi. Nếu ông chết không tự nhiên, tất cả những bất động sản đứng tên ông đều quyên tặng cho tổ chức từ thiện.”

Tiếu Bằng Trình chỉ nhìn qua một lần, không chút do dự ký tên lên trên.

Cố Mạc dùng vẻ mặt như đang xem diễn trò thưởng thức toàn bộ từ đầu đến cuối.

Dương Nguyệt Quyên nếu vẫn giở trò, thì một đồng cũng không có.

Bà ta không phải đứa ngốc, có thể thấy rõ được tình thế.

Chọc tới anh, là bất hạnh của bà ta!

Luật sư Phương thu lại tất cả văn kiện vào trong cặp, cung kính đứng dậy nói: “Tôi sẽ nhanh chóng để cho hai phần hiệp nghị này có hiệu lực.”

“Cảm ơn!” Cố Mạc đứng dậy, cầm tay luật sư Phương.

Sau khi luật sư Phương rời đi, rốt cuộc Dương Nguyệt Quyên đau đến ngồi cũng không yên, nghiêng người dựa vào sofa, đau đến từng đợt phát run.

“Em của cậu... sao... không đến?”

“Không vội.” Cố Mạc lần mò tóc dài của Tiếu Nhiễm, nhàn nhã nói.

Tiếu Nhiễm xoay người hỏi Cố Mạc: “Anh Cố Nhiên đi công tác sao?”

“Thành phố B có hội thảo nghiên cứu chỉnh hình, Cố Nhiên làm một chuyên gia nên cũng tham gia diễn thuyết. au đó còn có một chút hoạt động khảo sát.” Cố Mạc giải đáp tường tận.

“Đó không phải là sẽ đi lâu sao?” Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi han.

“Anh nhớ lần trước là tầm nửa tháng. Làm sao vậy?” Cố Mạc nghi ngờ nhìn Tiếu Nhiễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.