Sabata Saga Other Sides

Chương 28: Những dự tính



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tốt, mẹ không có trong phòng,” tôi đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng mình nhận xét. ”thay đồ gấp!”

Tôi vội kêu lên để Sabata nhanh chóng lấy bộ đồ ở nhà ra cho tôi trongk hi tôi cởi bỏ bộ đồ đi làm rách bươm của mình. Do lúc ở bên kia phải ở cạnh Iro suốt nên tôi không có cơ hội thay đồ liền, để giấu mẹ việc tôi làm việc nguy hiểm thì giờ là cơ hội cuối cùng!

“Quần áo đi, nuy xong chưa!?” Sabata vội lấy bộ đồ ra và hỏi.

“Chú cất bộ đồ này vào túi gấp đi!”

Tôi thì thầm rồi quăng bộ đồ làm việc sang Spirit hiệp sĩ rồi vội mặc bộ đồ ống tay áo và quần dài vào. Tôi vừa phải làm thật nhanh mà vừa phải im lặng để đề phòng mẹ nghe thấy rồi sinh nghi!

“Milk hả?”

“Ack!”

Ngay khi tôi mặc đồ ở nhà xong thì liền nghe thấy tiếng mẹ kêu. Tôi giật mình nhưng ráng không thốt lên thành tiếng giật mình.

“Con về rồi ~.” Tôi kêu lớn từ trong phòng mà đáp.

“Hôm qua bận lắm hay sao con không về vậy?” Mẹ mở cửa phòng ra mà hỏi thăm tôi.

“À… chỗ làm hôm qua hơi xa với bận hơn một chút thôi, thành ra con… ngủ lại chỗ làm ~.” Ngay lập tức tôi buông lời chém gió giấu việc mình bị làm nô lệ cho Orc suốt hôm qua.

“Công việc gì mà người con mùi kỳ thế?” bà ấy lo lắng hỏi.

“Thì… khai khoáng, vận chuyển thôi, chỉ là lần này làm dưới hầm nên chắc ở đó nặng mùi ~.” Tôi tiếp tục che đậy sự thật rằng tôi đã đánh nhau với rồng thổi điện và bị nó ói lên người.

“Con đi tắm chút đây.”

Tôi lấy một bộ đồ khác rồi lấy khăn tắm mà đi. Sau khi tắm xong và soi gương, tôi mới để ý là râu ria đã đủ dài để thấy rõ. Tôi nhanh chóng cạo đi để nhìn trông gọn gàng hơn, bởi tôi đã không thật sự bề ngoài nổi bật gì thì chí ít nên phải trông gọn gàng.

“Phải rồi, con có mua cái túi tiện dụng này về cho dì và Tracie nè ~.” Tôi trở lại phòng mình rồi đưa mẹ hai trong bốn cái Bag of Holding đeo trên người.” Mẹ cần không con đưa mẹ nốt?”

“À, không cần đâu, do gần đây mẹ làm việc tại nhà nên cũng chẳng cần túi lớn gì.”

Mẹ trả lời ngay lập tức. Thêm việc tôi nhớ ra bà ấy vốn chẳng phải người cần hay thích túi xách gì khi đi ra ngoài. Khá dễ hiểu với một người vốn rất tomboy như mẹ nên có lẽ túi xách không phải thứ bà ấy thật sự cần.

“Well, mẹ cứ giữ một cái để dành đi!” Tôi lấy một Bag of Holding còn dư ra cho mẹ đang ngồi ở phòng khách.

“Con làm công việc khuân vác thì không phải cần thứ này hơn mẹ nhiều sao?” Bà ấy nhìn tôi mà lo lắng bởi công việc không nhẹ nhàng gì của tôi.

“Không sao đâu, con có thể dễ dàng mua vài cái mà ~.” Tôi ráng nói một cách thật tự tin với ngân khố còn $45697 đang phải dè sẻn.

“Thật tốt khi biết con có thể kiếm được tiền, nhưng mà nhớ đừng dùng quá trớn nghen.” Mẹ căn dặn tôi một cách cẩn thận.

“Không sao, con biết quản lý túi tiền của mình mà ~.” Tôi cười gượng gạo trả lời.

[Mẹ chớ lo, Han có con trông chừng rồi ~.] Sabata nói một cách đầy tự tin.

“Giọng ai thế!?” Mẹ giật mình.

“À, linh hồn hộ vệ của con.” Tôi lập tức giải thích nguồn gốc tiếng nói.

“Hèn chi mẹ thấy lạnh gáy!” bà ấy thở phào.

[Đừng lo mẹ, con với Han tuy hai nhưng như một ấy mà, nên mẹ không cần bận tâm ~.]

Sabata giải thích một cách vô tư lự. Một cách nào đó, mẹ khá nhẹ vía nên thành ra rất nhạy cảm khi cảm nhận được sự hiện diện tâm linh của hồn ma. Trái ngược hoàn toàn với mẹ, ba thì lại cứng cỏi cho tới cứng đầu, không tin hay sợ hãi trước việc về ma quỷ.

“À mà nhớ là đừng bao giờ nhét mấy cái túi này vào nhau nghen, nó sẽ hút mọi thứ xung quanh vào một chiều không gian khác!” tôi dặn dò điều quan trọng.

“Chà, nghe có vẻ nguy hiểm phết!” mẹ tôi tròn mắt khi nghe thế.

“Chỉ cần đừng làm thế thì nó là một cái vali nhỏ gọn và nhẹ nhàng ~.” Tôi giơ tay làm biểu tượng ok. “Phải rồi, từ giờ nếu nhà muốn ăn món gì thì con có thể làm sẵn cho.”

“Huh, con tính đi chợ với nấu ăn luôn à?”Bà ấy thắc mắc.

“Còn hơn thế nữa.”

Tôi cười rồi giơ tay ra. Ngay lập tức, từ trong tay tôi hiện ra ổ bánh mì đầy rau củ với thịt heo quay kiểu Việt, món ăn ưa thích của mẹ.

“Tadah ~.” Tôi đưa mẹ.

“À, cảm ơn con.” Bà ấy vui vẻ nhận rồi hỏi.”Mà con mua từ lúc nào mà nó còn mới thế? Với cất ở đâu mà lôi ra nhanh vậy?”

“Không phải con cất đâu, hoàn toàn là con tự tạo ra từ suy nghĩ của mình cả đấy ~.” Tôi nói một cách đầy tự hào.

“Vậy nữa sao!?” Bà ấy nói mắt chữ O với mồm chữ A khi nghe cũng như chứng kiến điều đó.

[Tất nhiền rồi, đây là sức mạnh của bọn con mà lị ~.] Sabata nói tràn ngập sự tự tin.[Thậm chí nếu mẹ với dì thích thì con sẽ tạo ra sẵn nguyên liệu nấu ăn, nếu nhà thích nấu hơn là bọn con làm sẵn ~.]

Tôi tạo ra một miếng bánh sandwich kẹp phô mai, thịt nướng với rau diếp và cà chua mà gặm. Sau khi bị cảm và phải đi bộ một quãng đường dài từ chỗ làng Olzug của đám Orc, chiến đấu bán sống bán chết với con rồng Vr’tark, ngồi yên để Alex khâu chân đứt lại rồi nói chuyện với người suýt giết tôi. Cả một ngày đầy chuỗi sự kiện và tiến triển điên rồ và đáng sợ như thế đã khiến cái bụng của tôi rỗng tuếch. Nhờ vậy, tôi có thể tận hưởng được trọn vẹn độ giòn bánh mì cùng thịt nướng đầy hương vị.

“Lần này ở đâu con có khả năng này vậy?” Mẹ nhìn tôi mà trầm trồ hỏi.

“Sếp cho con ấy mà ~.” Tôi cười đáp. ”Không những thế, giờ con có thể thần giao cách cảm để nói chuyện nên có thể dễ dàng nói chuyện với người khác ngôn ngữ.”

“Quào.” Bà ấy thốt lên cảm thấy ấn tượng.

“Thành ra từ giờ nhà mình có thể lược bỏ luôn chi phí ăn uống, bếp núc, thậm chí là nước nếu nhà có đủ xô nước trữ sẵn ~.” Tôi nói ra tiện ích từ mấy khả năng của mình.

“Mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ dặn cả nhà.” mẹ cười thích thú.”Mà với năng lực đó của con, mẹ cũng có thể thử nấu luôn mấy món là lạ trên mạng.”

“Hoặc không cần tốn công nấu ăn để dễ thong thả làm việc ~.” Tôi cười nhăn răng nói tiếp lời.

“Mà việc con làm có mệt không?” Mẹ hỏi thăm tôi.

“Well, có linh hồn hộ vệ cho tới đủ đồ nghề sếp cấp cho nên nhàn lắm.” Tôi trả lời bằng một nửa sự thật.

“Do con hay có vẻ dễ mỏi chân với lưng khi đứng lâu nên mẹ lo ấy mà.” Bà ấy mỉm cười nói. ”Thành thử ra nghe con nói như vậy thay vì than mệt như mọi khi thì mẹ cũng yên tâm.”

“Heheh…”

Tôi cười gượng gạo lần nữa. Quả thật tôi vốn rất hay bi quan nên làm việc hay học, hầu như chỉ thấy khó khăn là chính chứ rất hiếm hoi để tôi thấy mặt tích cực của chúng cũng như kể với người khác. Tất nhiên tôi sẽ không thể nói với mẹ sự thật về công việc, khả năng cao thì bà ấy sẽ cấm hoặc lo sốt vó. Thế nhưng vì đây là công việc chỉ trong mơ mà tôi có thể tìm được, cũng như một cơ hội để tôi được thay đổi bản thân nên tôi sẽ ráng duy trì nó lâu nhất có thể! Tôi cũng không thể chia sẽ việc này cho bạn bè được, bởi thật sự nghe nó hư cấu quá mức. Mặc dù có thể quay clip rồi gửi họ để chứng minh nhưng tôi sẽ không định bất chấp rủi ro để số bạn bè ít ỏi nghĩ tôi bị hoang tưởng. Có lẽ đây là gánh nặng mà siêu anh hùng phải giấu danh tính như như Spiderman hay Superman phải chịu đựng.

“Được rồi, con làm gì làm đi, nhớ nghỉ ngơi với giữ gìn sức khỏe đấy.” Mẹ dặn dò tôi.

“Dạ.”

Tôi đáp rồi tạo sẵn một rổ rau muống với 20 cái đùi gà cất vào tù lạnh, lấp đầy thùng gạo của nhà rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Nằm vài phút thở phảo nhẹ nhõm với thân thể vơi bớt mệt nhọc, tôi chợt nhận

“Deadline bài tập mình chỉ còn tuần sau!” tôi thốt lên với gương mặt hãi hùng.

“Bữa giờ bận làm việc và cày game không, biết sao được ~.” Sabata nhún vai rồi rồi nói tiếp. ”Vậy chúng ta nên bắt đầu làm bài chứ?”

“…”

Nghe Sabata đề nghị khiến tôi suy nghĩ một lúc. Có lẽ mình cũng bỏ việc học tiếp vậy, sau cùng nó ngốn tiền mà lại không giúp ích gì cho mình ngoài trì hoãn trong lúc đợi chờ việc được xác nhận định cư được tốt. Sau cùng, mình cũng đã tìm công việc rồi, mở ABN (Australian businsess number) rồi tự cày tiền thôi! Thêm nữa, giờ có học bếp cao tới mấy hay có dụng cụ xịn tới đâu cũng chẳng bằng việc tôi tạo ra món đó chỉ trong vài phút. Mặc dù đồ ăn tôi tạo có thể không thể ngang mấy nhà hàng chuẩn Michelin nhưng cũng gần bằng nhờ kỹ năng và kiến thức nấu ăn với ẩm thực tôi học ở trường. Thêm nữa, với những khả năng Alex trao cho, tôi sẽ không còn sợ khi thiếu tiền để sống qua ngày. Bán đồ ăn ship qua mạng, mở tiệm giặt ủi, thậm chí làm thông dịch viên, và nhiều nghề nữa.

“Mà phải rồi, chú nhắn tin cho Alex về việc đổi phòng cho Iro chưa?” tôi hỏi Sabata.

“Tất nhiên, làm sao ta có thể quên chuyện quan trọng như thế được!” Spirit hiệp sĩ đó ưỡn ngực tự hào.

“Thế thì tốt…” tôi gật gù an tâm.”Tiện chú nhắn tin hỏi Alex luôn anh ta có thể gửi tiền qua tài khoản ngân hàng hay không.”

“Okide dokie ~.”

Sabata làm bàn tay biểu tượng ok. Tôi thì lúc này mới có thể thật sự nằm thẳng cẳng nghỉ ngơi mà đánh một giấc qua ngày, không phải sợ vướng bận gì thêm.

--- Ngày hôm sau---

“Ah… nghỉ ngơi sau hai ngày trời thăm ngàn gần chết đúng là sảng khoái thật ~.” Tôi ngáp một tiếng dài mà vọc điện thoại khi trời đã tới gần trưa.

“Wake the fuck up, samurai. We have beauty to meet (dậy cái beep đi samurai, chúng ta có một người đẹp phải gặp đấy)!” Sabata lơ lửng bên cạnh tôi mà kêu lớn cũng như làm tư thế gỡ kính dù éo có.

“Well, chúng ta phải sang đó sớm để kiểm tra tình hình từ tộc bộ lạc Orc, Kobold cho tới hỏi về Iro và hỏi về tiên công hôm qua với Alex.” Tôi dậy và đi rửa mặt trong nhà tắm và nói.

“Phải phải phải,” Sabata vừa đáp với giọng phè phỡn.”hy vọng là sẽ được những xấp tiền lấp lánh cùng lời chào thân mật từ Miss Eve và Miss Iro ~.”

“Well, đừng trông mong quá nhiều vế sau.” Tôi thay bộ đồ trong khi Sabata dùng tay để rửa mặt và đánh răng thay tôi. “Thêm nữa, chú nhắn tin nhờ ba điền form thủ tục nghỉ học giùm chúng ta để bắt đầu tập trung công cuộc cày cuốc nào!”

“Có chí khí lắm, cộng sự.” Spirit đó gật gù đồng tình.”Hãy cũng trở thành những người đàn ông nam tính hơn bao giờ hết và khiến các quý cô phải đổ nào~.”

Và như thế, cả hai bọn tôi tức tốc đem đủ đồ dùng theo rồi xài Potion of Other Side lên gương phòng mà đi sang thế giới kia, bất chấp việc Alex có thông báo hay không.

--- Phía bên kia gương---

“Hm? Là ngươi à?”

[…Eh? Iro vẫn ở phòng này sao!?]

Ngay khi bước sang căn phòng của mình ở bên thế giới kia, ngay tức thì tôi bắt gặp cô nàng báo Iro. Tôi cứ nghĩ Alex sẽ chuyển cô ấy sang phòng khác chứ, ấy vậy mà lần gặp tiếp theo với nữ Barbarian này lại vẫn là căn phòng này! Nhìn lại căn phòng, tôi có thể thấy toàn bộ tường bằng và cữa vốn làm bằng gỗ đã thay thế bằng săt, cả cửa sổ giờ có chắn song sắt!

“Well, gã quái nhân hai chân đó nói ta cứ ở trong đây đấy thôi.”

Iro gõ nhẹ vào vào bức tường mà nói. Nhìn kỹ lại, tôi tay hai tay cô ấy bị còn lại lại và nó còn nối với xích vói còng trên cổ!

[Ah, quý ngài phù thủy đã khiến giấc mơ của ta thành hiện thực, cùng phòng với mỹ nữ ~.] Sabata vui mừng reo lên. [Cuộc đời ta đã không uổng phí ~.]

“Cùng phòng nhưng khác thế giới, chú giàu trí tưởng bở quá.” Tôi đính chính lại sự hoang tưởng đó.

[Mặc dù thật đau đớn khi phải thấy Miss Iro bị xiếng xích lại thế này…] Spirit hiệp sĩ đó ôm trán tỏ vẻ đau khổ. [Nhưng nhìn cô ấy lại rất hợp nữa mới đau chứ!]

“Đừng nổi máu SM giùm…”Tôi thở dài rối nói tiếp. ”Thêm nữa ở nhà chúng ta vốn có mỹ nhân mà, còn gì cần thêm.”

[Oh, ý ngươi là?] Sabata bất giác tò mò.

“Mẹ và em gái ~.” Tôi nói với giọng đầy tự hào.

[… Thứ lỗi vì lâu nay đến ta cũng không biết ngươi bị sis-con và mom-con.] gã vỗ vai tôi mà nói giọng điều buồn bã.

“Éo phải như thế!”tôi lớn tiếng phản bác.

“Hai ngươi trò chuyện trông quải đản phết.” Iro nói trong khi đang ăn cái bánh burger.

[Hm?] tôi nhìn thấy cô ấy đang ăn mà tròn mắt.[Cô chưa ăn cái bánh hôm qua nữa sao!?]

“Ta để dành cho hôm nay.” Cô ấy ăn một cách ngon lành.”Nhờ vậy hai ngày liền ta đều có bữa ăn.”

Nhìn một cô gái đã bị bỏ đói nhiều ngày phải chia đồ ăn ra chỉ để mỗi ngày có một bữa ăn khiến tôi không khỏi cảm thấy tội lỗi. Tôi biến ra một hai cái sandwich hai tầng với kẹp rau díp, cà chua, phô mai, thịt xông khói và trứng luộc. Một cái cho iro, một cái cho tôi.

[Đây, nếu Iro muốn dùng thêm.] Tôi đưa một cái bánh sandwich trong khi đang dùng bữa sáng.

“Được sao?” Iro đang liếm nước sốt dính đầu ngón tay rồi nhìn vào cái sandwich rồi nhìn tôi.

[Tất nhiên.] tôi mỉm cười đáp.

“Cảm ơn…món này nhìn khác cái trước thật.” cô ấy tự nhiên nhận nó rồi ăn thử ngay lập tức.“Nó ngon thật! Thứ giống thịt bên trong nhai vui miệng và vị thích thật.”

[Iro thích thì tốt rồi.]

Tôi nhẹ nhõm rồi thong thả ăn cái bánh sandwich. Sau vài phút lặng lẽ dùng bữa, tôi biến ra thêm 4 cái nữa đặt lên bàn cùng với vài trái dừa chứa nước ép trái cây.

[Đây, khi nào đói cứ tự nhiên.] tôi chỉ mớ đồ ăn trên bàn mà nói.

“Ngươi cho ta nhiều vậy sao!?” Iro tròn mắt nhìn tôi một cách bối rối với đôi tai dựng lên.

[Cái này mới là cho đủ ba bữa ăn hôm nay thôi.] tôi giơ ngón cái lên nói tiếp. [Nếu gặp được mỗi ngày, tôi sẽ luôn chuẩn bị đủ đồ ăn cho Iro.]

“Hm…” nữ người báo ấy nheo mắt nhìn tôi.” Ta không có gì để đổi lại cho ngươi cả đâu…”

[Đừng bận tâm điều đó, Iro cũng đã giúp tôi mà.] tôi nói rồi gãi má có chút gượng gạo. [Giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn… là cách làm nên bạn bè mà…]

“Bạn bè sao…” Iro lặng thinh giây lát khi nghe điều đó.

[Miss Iro chớ lo, Sir Sabata đây luôn sẵn lòng lắng nghe tâm sự của cô như một người bạn tâm giao.] Sabata gỡ bỏ bộ giáp rồi khoe cơ.[Nếu quý cô đây cảm thấy cô đơn lúc ngủ, ta sẵn sàng làm bầu bạn ~.]

[Lố rồi đấy.] Tôi nhanh tay kéo cái tên Spirit đó sang một bên trước khi hắn làm trò gì đó lố bịch hơn.

Kong Kong

Bất thình lình tiếng cửa sắt bị gõ vang lên. Bọn tôi giật mình liền hướng ánh nhìn về phía cánh cửa, nó đã mở và có người đang dựa trên cái cửa mà gõ.

“Ohoh, xem ta có gì ở đây nào?”

“ALEX!?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.